Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 273 - Chương 273: Không Nhận Nhau (2)

Chương 273: Không Nhận Nhau (2) Chương 273: Không Nhận Nhau (2)Chương 273: Không Nhận Nhau (2)

"Sau này chúng ta lui tới như thân thích bình thường, việc này tôi sẽ không nói cho người khác biết, bên con trai lớn tôi cũng không nói, nữ nhi bên kia cũng sẽ không nói, bọn nó sẽ không chủ động quấy rây các người, có chuyện gì các người cứ liên hệ với tôi. Những năm gần đây, cái khác không nói, tiên tiết kiệm trong tay tôi cũng tăng lên một chút, hiện tại đứa nhỏ cũng lớn, sau này công việc, kết hôn, sinh con đều rất cần tiền, hai người các người cứ tiết kiệm, tôi bên này cũng sẽ giữ cho đứa nhỏ một phần..."

Nói xong, Lưu Điền Phương liền lau nước mắt: "Các người không biết đâu, lúc tôi vừa nhìn thấy đứa nhỏ cũng không thể tin được, nếu như không phải hai người họ lớn lên giống nhau tôi cũng không dám nhận. Tôi rất cảm kích các người, tôi biết, các người đã xem con bé như con gái ruột mà yêu thương, chỉ là lúc trước ai biết người mang nó đi là người hay quỷ, không có thân nhân ở bên cạnh..."

Nhìn bộ dáng đẫm lệ tung hoành trước mặt mình, thành thật mà nói, hai vợ chồng bọn họ đều có chút thổn thức.

Quả thật, chuyện này, nếu lúc trước bị lão thái thái này biết, vậy nhất định là không thành, lão thái thái này vẫn luôn là người hiểu chuyện, hai người bọn họ là người có ích.

Từ Vận năm đó bị thương, cả đời này không thể có hài tử, có cơ hội có được một đứa nhỏ có huyết thống với mình, lúc trước anh không kịp chờ đợi lập tức quyết định, quyết định rồi lập tức thu thập hành lý mang theo đứa nhỏ rời đi, căn bản không cho người khác có cơ hội đổi ý.

Những năm gần đây, dù sao hai nhà cũng ở gần, chỉ là thôn cách vách, anh cũng thường xuyên chú ý đến tình huống bên ba mẹ ruột của con gái, biết được mẹ ruột của con gái sinh ra một đứa con trai thân thể hơi yếu, hai đứa con gái cũng đều có tiên đồ, thi đậu đại học, biết bọn họ dựa vào bán quần áo kiếm chút tiền, chuyển đến huyện thành... Bọn họ cũng biết, những năm gần đây chưa từng nghe qua chuyện nhà bên đó hỏi thăm con gái nhỏ của họ, nhà bên đó như thể không có sự hiện diện của đứa nhỏ này và họ đã hoàn thành lời hứa ban đầu của mình. Đứa nhỏ này sau này sẽ là con của vợ chồng bọn họ và không có quan hệ gì với Trân Hướng Hồng cả, ngược lại, chính là bà của đứa nhỏ hàng năm sẽ đến nhà Từ Vận hỏi thăm một chút...

Lưu Điền Phương nhiều lần cam đoan với bọn họ: "Yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện này nói với người khác, ba mẹ ruột của nó tôi cũng không nói một chữ, nói ra cũng thêm phiền não. Phía bên cậu cả của đứa nhỏ tôi có thể sẽ lộ ra chút ý, nhưng chúng tôi cũng sẽ không đem hết chân tướng nói cho đứa nhỏ, hai người coi như đứa nhỏ có thêm mấy vị trưởng bối yêu thương, và một vài người thân không mấy thân thiết."

Lưu Điền Phương đưa ra quyết định này cũng không mấy dễ chịu, lúc bà xác nhận được đã muốn lập tức công khai thiên hạ, sau đó đem đứa nhỏ nhận về nhưng sau khi tỉnh táo lại, bà biết, duy trì hiện trạng như bây giờ là tốt nhất.

Đứa nhỏ không biết mình là đứa bị cha mẹ đưa ra ngoài không mong muốn, sinh ra một cô gái lại bị người em trai trao cho người khác không biết có tồn tại hay không, cô bé coi cha mẹ nuôi như cha mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã là bảo bối trong tay ba mẹ, sống hạnh phúc tự tin, cô bé hiện tại còn đang đi học, tính tình còn chưa định hình. Nếu con bé biết tin dữ này nếu nói không ảnh hưởng thì không có khả năng, vậy thì sao phải ảnh hưởng đến đứa nhỏ?

Có lẽ chờ sau này thành gia lập nghiệp, gặp nhiêu chuyện, thành thục, có thể sẽ biết một chút, cũng có thể cả đời này nó cũng sẽ không biết, vẫn sống hạnh phúc Vui vẻ.

Nếu như cô bé biết, nó nên làm gì?

Một bên là cha mẹ nuôi nhiều năm như vậy bảo vệ cô trong lòng bàn tay đến khi lớn lên, một bên là ba mẹ ruột sinh cô ra không bao lâu, vì sinh một đứa con trai liền đem cô đi, rồi nhận trở về? Không thể nào nói nổi, không nhận, luôn có nhiều người như vậy cứ thích lo chuyện bao đồng, đàm tiếu phiền phức, huống hồ cha mẹ ruột bên kia đã qua nhiều năm như vậy thật sự không còn tình cảm, còn nói là có hai người chị và một đứa em trai, đã qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng chạm mặt, so với người xa lạ liền có thêm một tâng huyết thống.

Cần gì chứ?

Bà lăn qua lộn lại suốt cả đêm, đưa ra quyết định như vậy, lúc bà đưa ra quyết định, trong lòng liền nhẹ nhõm, duy trì như hiện tại đối với cháu ngoại bà mới là tốt nhất, có ba mẹ toàn tâm yêu thương, có tương lai tiền đồ sáng lạn, không cần lo lắng gì cả.

Trong nháy mắt đó, Lưu Điền Phương vẫn có chút hối hận, đáng lẽ một năm trước bà không nên để con gái lớn nhìn thấy bức ảnh, may mà rất lâu sau đó vẫn không có tin tức gì, nếu sau này có hỏi, bà sẽ lắc đầu và nói rằng bà cũng không có tin tức gì hết.
Bình Luận (0)
Comment