Chương 274: Không Nhận Nhau (3)
Chương 274: Không Nhận Nhau (3)Chương 274: Không Nhận Nhau (3)
Vương Lập Xuân và Từ Vận xác nhận xong đều có chút kinh hỉ, trước đó cũng không nghĩ tới ý này của Lưu Điền Phương, bọn họ đương nhiên không hy vọng có biến hóa gì phá vỡ cuộc sống mỹ mãn của gia đình bọn họ.
Vương Lập Xuân có chút không dám tin hỏi: "Bà nói thật sao? Không phải nói đùa chứ?"
"Thật, trước đây là con gái lớn của tôi hồ đồ, hiện tại tôi cũng không biết nó còn hồ đồ như vậy nữa không." Ánh mắt Lưu Điền Phương phức tạp: "Đứa nhỏ này với cha mẹ ruột duyên đã cạn, nhưng cũng may lại có duyên sâu với hai người."
"Không đổi ý chứ?"
"Tôi chỉ coi con bé như một người thân bình thường và không nói cho con bé biết sự thật."
"Thím, là thật sao." Hai người bọn họ đương nhiên rất vui, trên mặt Vương Lập Xuân cuối cùng cũng hết lãnh đạm, Lưu Điền Phương thấy cô hết đề phòng, liên vây quanh cô hỏi chuyện của đứa nhỏ trong những năm gần đây, cô kể về tất cả những điều thú vị đã xảy ra từ khi con bé còn nhỏ đến lớn với vẻ mặt hoài niệm.
Trân Lão Tam hỏi về kinh nghiệm của Từ Vận trong những năm qua, ông nhớ kỹ trước đó anh từng là bộ đội, sau đó không biết về việc anh chuyển nghề, người nhà ông hỏi cũng không biết, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, hiện tại người đã gặp được, giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì.
Vợ chồng bọn họ có thể dọn nhà, có thể đổi việc, nhưng họ biết con gái mình học đại học ở đâu và trường đại học không thể thay đổi, Từ Vận giải thích ngắn gọn về quỹ đạo của mình trong những năm gần đây.
Sau khi nghe tin anh bị thương và không còn cách nào khác là phải chuyển sự nghiệp từ quân đội, Trần Lão Tam thở dài, anh hai và cháu trai cả của ông đều làm binh, nhưng điều khác biệt là anh trai ông thiếu đi cánh tay liền vê nhà trồng trọt, còn cháu trai cả của ông vẫn còn ở trong bộ đội, khi ra quân, nó gây được tiếng vang rất lớn.
"Đứa nhỏ lớn lên cùng anh trong quân đội, tôi đã thấy, không yếu ớt." Đứa nhỏ này nếu ở nhà con gái lớn, anh không biết cô ấy rốt cuộc sẽ thành dạng gì, và nó sẽ gánh chịu một phần sự oán giận của cô con gái lớn vì sao nó không phải là con trai, như bây giờ, thật tốt.
"Đứa nhỏ lớn lên trong bộ đội, không có mấy ai yếu ớt."
"Chắc hai người đã phải cực khổ rất nhiều khi con bé thi đậu đại học."
"Là đứa nhỏ tự mình không chịu thua kém..."
Nói đến đây, trong lòng Từ Vận vẫn có chút tự hào, bản thân anh không có con, nhưng đứa nhỏ mà anh bế cũng giống như con của anh vậy, anh luôn chu cấp cho cô bé những gì tốt nhất mà nhà có thể chu cấp, cô bé cũng không chịu thua kém, một đường thuận lợi thi đậu cao trung, sau đó thi đậu đại học, là niềm kiêu ngạo của anh.
Bốn người nói chuyện rất vui vẻ, cuối cùng Lưu Điền Phương lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong lấy ra một ngọc phật và một đôi vòng tay bạc có thể điều chỉnh được.
"Tôi đã xin ngọc phật này từ trong chùa, các cháu ngoại của tôi đều có, bảo đảm bình an, đôi vòng tay bạc này cũng không đáng mấy đồng tiền, hai người giúp tôi chuyển nó cho con bé nhé."
Vương Lập Xuân không hiểu về ngọc, nhưng nhìn nó cô biết đây là đồ tốt, nên giá cả chắc chắn không rẻ.
Cô đẩy trở về: "Bà con xa nào lại hào phóng như vậy?"
Lưu Điền Phương suy nghĩ một chút vẫn chưa tâm phục khẩu phục: 'Vậy cứ nói là các người đưa đi, không quan trọng là ai đưa, nếu như các người không muốn dùng tên này, cũng có thể nói rút thưởng, tham gia rút thưởng trúng được, con bé đã lớn như vậy, tôi cũng không đem cái này đưa ra ngoài." Lưu Điền Phương có chút hoài niệm, ngọc phật này cầu được từ sáu năm trước theo đầu người, và chiếc vòng tay bằng ngọc này thì được làm khi Linh Linh tròn mười tuổi, vẫn chưa có cơ hội đưa ra ngoài.
Vương Lập Xuân thở dài, cảm thấy nhà mình cũng không phải không trả nổi, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lưu Điền Phương mà lòng mềm nhữn.
Trước khi rời đi, Vương Lập Xuân quay đầu lại, không yên lòng lại xác nhận một lần: "Bà thật sự sẽ không nói cho con bé biết?"
Lưu Điền Phương khẳng định đến gật đầu: 'Không đâu, nếu như tôi muốn nói cho con bé biết, thì việc đến đây hôm nay có ý nghĩa gì chứ? Tôi biết trường và lớp con bé học ở đâu, muốn tìm người rất dễ."
Từ Vân nhẹ gật đầu, cúi đầu nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Lưu Điền Phương lau khóe mắt, nhìn Trân Lão Tam cười nói: "Ai nha, tim tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm rồi. Linh Linh có người ba mẹ rất tốt, nuôi dạy con cái cũng rất tốt."
Trân Lão Tam bưng một chén nước nóng cho bà, không nói chuyện, trong mắt đều hiện lên ý cười.
Đúng vậy, thật tốt.
Trân Kiến Quân cầm một túi tài liệu trong tay, vừa lật xem tư liệu vừa đi vào nhà, thấy anh trở về, Lưu Điền Phương chào hỏi một tiếng: "Con về rồi à? Cơm đã nấu xong, con đi rửa tay đi."
"Vâng."