Chương 275: Không Nhận Nhau (4)
Chương 275: Không Nhận Nhau (4)Chương 275: Không Nhận Nhau (4)
Chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau, Hứa Hiểu có lớp học, trưa nay không vê nhà ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lưu Điền Phương dọn dẹp bàn, thấy Trần Kiến Quân muốn đi lên lầu, bà gọi anh lại: "Con trai, con lại đây, mẹ muốn nói chuyện với với con một chút."
Trân Kiến Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy được biểu tình nghiêm túc của Lưu Điền Phương, đi tới bên cạnh bà ngồi xuống: "Mẹ, làm sao vậy?"
Lưu Điền Phương lấy ảnh ra, chỉ vào một góc người hỏi anh: "Con có cảm thấy quen mắt không?"
Trân Kiến Quân cau mày, nhìn cô gái trên ảnh: "Quen mắt, có chút giống chị cả."
"Đúng, chính là giống chị cả của con."
Trân Kiến Quân trâm mặc hai giây, sau đó linh quang chợt lóe: "Con bé là con gái út của chị cả đúng không?”
"Đúng." Lưu Điền Phương khẳng định.
"Trùng hợp như vậy." Trân Kiến Quân kinh ngạc cảm thán.
"Chính là trùng hợp như vậy, hiện tại con bé còn đang làm việc bán thời gian ở núi hoa đào."
"Hả? Làm cái gì?"
"Hái hoa đào, trọng điểm không phải là cái này, mẹ đã đi gặp con bé."
Trân Kiến Quân nhíu nhíu mày, không lên tiếng, nghe bà tiếp tục nói.
"Mẹ hỏi con bé một vài điều, vê việc học ở trường đại học, sau đó, mẹ gọi điện thoại hẹn ba mẹ nuôi của con bé ra ngoài gặp mặt, xác nhận con bé ở nhà đó sống rất tốt, ba mẹ nuôi của con bé vẫn không sinh con, chỉ có một đứa con là con bé, ngày tháng trôi qua như ý."
Vẻ mặt Lưu Điền Phương rất vui mừng, điều bà lo lắng nhất chính là sau khi nhận nuôi đứa nhỏ lại có con ruột của của mình, giữa con nuôi và con ruột không biết họ sẽ thiên vê người nào đây?
Có được mấy người có thể đối xử công bằng?
Nhưng bây giờ chỉ có một đứa con là con bé, gánh nặng trong lòng bà có thể đặt xuống được rồi.
"Ba mẹ nuôi của con bé mấy năm nay sống không tệ, ban đầu ở trong quân đội, sau đó lại chuyển nghề, cũng làm việc ở đặc khu của chúng con, là cán bộ, rất có thể diện, con bé cũng thi đậu đại học."
"Con đã nói gì với họ khi gặp mặt nhau?”
"Con nói với bọn họ, con sẽ không nói cho đứa nhỏ biết thân thế của nó, sau này hai nhà chúng ta cứ coi như thân thích bình thường đi, như vậy con cũng có thể biết tình hình của đứa nhỏ kia."
Trân Kiến Quân tiếp tục hỏi: "Nghề nghiệp ba mẹ nuôi của con bé là gì?"
"Ba con bé đang làm trong hệ thống công an, mẹ thì ở nhà..."
Sau khi nghe Lưu Điền Phương tặng đứa nhỏ kia ngọc phật cùng với vòng bạc, Trần Kiến Quân thở dài, nhìn vào mắt Lưu Điền Phương: "Mẹ, trong khoảng thời gian này mẹ đừng đi tìm bọn họ nữa, con cho người tìm hiểu nhà họ rốt cuộc là như thế nào, nếu nhà họ thật sự sống không tệ, về sau vẫn không nên thường xuyên qua lại thì tốt hơn, nếu qua lại nhiều, đứa nhỏ nhất định sẽ nổi lên nghi ngờ, còn về phía chị cả, không cần nói thì đừng nói, trong nhà ngoại trừ con, mẹ đừng nói với ai cả."
"Mẹ vốn cũng không định nói cho bọn họ biết, chỉ là, thân thích bình thường mà không qua lại sao?"
Trân Kiến Quân gật gật đầu: "Qua lại với ba mẹ nuôi của con bé là được rồi, không cần liên lụy đến con cái, ở chung nhiều không cảm thấy kỳ quái mới là không bình thường, cần gì phải quấy rây cuộc sống của con bé."
Lưu Điền Phương thở dài, rũ bả vai xuống.
Đạo lý này sao bà lại không biết được, chỉ là không nhịn được mà thôi.
Sáu đứa nhỏ, ngày tháng trôi qua kém cỏi nhất chính là đứa nhỏ đầu lòng, hiện tại mức sống cũng bắt đầu khởi sắc, nhưng chuyện trong nhà lại xử lý không tốt, ai cũng không biết sau này có thể xảy ra vấn đề gì khác hay không, mấy đứa cháu ngoại bà đều nhìn chúng lớn lên, chỉ là, lúc ấy bà không để ý, đã đưa người đi, nếu như bà biết sớm hơn một chút...
Bà cứ một mực nghĩ, nếu như bà biết sớm hơn một chút...
Cho nên đối với đứa nhỏ chưa từng ở chung này lại ghi nhớ trong lòng.
Trân Kiến Quân như có chút đăm chiêu, tình cảm đối với đứa cháu gái này khẳng định là không có, còn đối với người chị cả Trần Hướng Hồng này, ngay từ đầu ấn tượng còn tốt, nhưng sau này chuyện chị ta làm khiến ấn tượng của anh dần kém đi, hiện tại đã tốt hơn một chút, tự lập tự cường, chuyện trong gia đình nhìn qua cũng không khiến cho người ta phải nói ra nói vào, nhưng ấn tượng bị phá hủy chính là đã bị phá hủy rồi, đối với đứa cháu gái này, anh có chút thổn thức, tại thời điểm có đủ khả năng cũng sẽ không keo kiệt tự mình trợ giúp, hiện tại với loại tình huống này, giấu đứa nhỏ kia chính là đang giúp nó.
"Mẹ, mẹ cũng đã nói, ba mẹ nuôi của con bé thật sự không có đứa con nào khác, chỉ có một đứa con là con bé, thật sự chỉ có một đứa con này, sau này người chăm sóc bọn họ khi về già chính là con bé, nhiều năm như vậy khẳng định cũng coi như con ruột mà nuôi dưỡng, ba nuôi của con bé cũng có chút bản lĩnh, cuộc sống trôi qua không tệ, như vậy là được rồi."