Chương 276: Không Nhận Nhau (5)
Chương 276: Không Nhận Nhau (5)Chương 276: Không Nhận Nhau (5)
Nếu đứa nhỏ vẫn ở lại bên cạnh ba mẹ ruột, thật đúng là không nhất định có thể sống một cuộc sống như vậy, hiện tại cuộc sống của chị cả dù đã tốt hơn một chút, nhưng lúc trước, thì đúng là một đồng tiền phải bẻ thành hai nửa hoa, cực kỳ tiết kiệm, mức sống dậm chân tại chỗ không thể phất lên nổi, chiều cao của hai cháu gái ngoại tương đối thấp, tương đối mà nói, thể chất so với đám anh chị em trong nhà cũng kém hơn một chút.
"Con cũng sẽ giúp đỡ theo dõi, nếu con bé có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, con sẽ giúp một tay.'
Lưu Điền Phương thở một hơi thật dài, Trân Lão Tam an ủi bà: "Bà cũng đừng chán nản, đây không phải là rất tốt sao? Trước đây còn lo lắng cuộc sống của con bé không tốt, hiện tại con bé không thể gọi mẹ là bà ngoại, nhưng bà vẫn biết con bé ở đâu, cuộc sống có tốt hay không, có khó khăn gì hay không, bà có thể đi qua bất cứ lúc nào, có tên tuổi, có khác biệt với Xuân Yến Hạ Yến không? Mấy đứa nó cách xa nhau, sau này nếu có cơ hội gặp mặt thật cũng không nhất định có mặt chúng ta."
Nghĩ như vậy, thật đúng là.
Lưu Điền Phương hít sâu một hơi: "Tôi biết rồi."
Trần Kiến Quân biết Trương Chí Nghĩa phát triển một cơ chế ngầm ở bên này, anh đi nhờ hắn hỏi tình huống của Từ Vận.
Tuy rằng không phải cùng một bộ phận, hỏi thăm một ít tin tức của công chúng cũng không khó, cho nên Trần Kiến Quân biết, vợ chông Từ Vận những năm gần đây thật sự đối xử tốt với Từ Linh Linh, cũng không có ai hoài nghi quan hệ của bọn họ, Từ Linh Linh cũng rất yêu gia đình của mình, hiện tại đang học đại học, chỉ cần không có việc gì, cuối tuần đều sẽ về nhà, hai mẹ con thường xuyên cùng nhau đi dạo phố mua đồ ăn mua quần áo, tình cảm rất tốt. Sau đó Vương Lập Xuân trên đường mua đồ ăn trở về gặp Lưu Điền Phương, đối mặt với cô ta bà nói cơ bản sẽ không chủ động tìm tới cửa nữa, đừng để đứa nhỏ nghi ngờ nét vui vẻ hiện lên trên lông mày, Lưu Điền Phương nhìn thấy biểu tình này, còn không rõ cái gì nữa, lần trước gặp mặt chỉ là không có biện pháp, nếu có biện pháp, người ta ước gì cách càng xa càng tốt, cũng đúng, nhiều năm như vậy chưa từng mang đứa nhỏ về nhà liên hiểu.
Đối với Từ Linh Linh mà nói, lần đó trong lúc làm việc gặp được bà chỉ là tình cờ mà thôi, trở về nói một lần liền vứt ra sau đầu, một khoảng thời gian sau mới nhớ tới, hỏi mẹ cô bé: "Mẹ, lần trước không phải con đã cho mẹ phương thức liên lạc sao, hai người có liên lạc với nhau không?”
Động tác rửa rau của Vương Lập Xuân hơi dừng một chút, rất nhanh lại khôi phục như bình thường: “Có a, gọi điện thoại."
"Thật sự là thân thích?"
"Đúng vậy."
"Đúng là rất trùng hợp a." Từ Linh Linh cảm thán một câu.
Vương Lập Xuân đưa lưng về phía cô bé, hưởng ứng theo: "Đúng vậy."
Cô ta chờ con gái tiếp tục, may mắn, không có tiếp tục, con gái nói đến chuyện ở trường, Vương Lập Xuân không yên lòng hưởng ứng theo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cứ cho qua như vậy đi.
Đợi đến mùa thu hoạch đào, Từ Linh Linh ký nhận một thùng đào mật, cô bé có chút buồn bực nhìn phiếu nhận hàng, hỏi mẹ: "Mẹ, có người gửi một thùng đào tới đây, mẹ có biết là ai không?”
Vương Lập Xuân đi tới nhìn nhìn, một chữ Lưu, cô ta gật đầu: "Biết, là một thân thích gửi tới, trong nhà bà ấy có trồng một vườn cây ăn quả." Cô ta từng nói, con gái rất thích ăn đào, cho nên hiện tại mới có thùng đào này sao?
"Là ai ạ?" Từ Linh Linh không thể chờ đợi được mở thùng ra, nhìn thấy bên trong, ngạc nhiên oa một tiếng: "A a a, đây là đào lớn a! Là giống đào mới, bán rất đắt tiền, con đã đi đến siêu thị ngắm một vài lần cũng không nỡ mual"
Vương Lập Xuân không nói chỉ tiết như thế nào: "Con hẳn nên gọi là cữu bà. *"
+3: Cữu bà-mợ của ba mẹ. *
Từ Linh Linh cũng không có ý muốn tra rõ ngọn nguồn, những thân thích trong nhà, cô bé quen biết không nhiều lắm, cũng không đáp lời, lập tức cầm một quả đi rửa, rửa sạch một quả thật to, chia làm hai nửa, một nửa đưa cho mẹ, một nửa cho mình, cấp tốc cắn một miếng, thỏa mãn nheo mắt lại: 'Ngon quái"
Vương Lập Xuân cười nhận lấy: "Ngon thì ăn nhiều một chút, chỉ có điều đừng ăn quá nhiều cùng một lúc, cẩn thận tiêu chảy đấy."
Từ Linh Linh ậm ừ gật đầu, có chút mơ hồ không rõ mở miệng: "Con biết rồi mà."
Thời gian vài năm nhoáng cái trôi qua, đứa nhỏ tốt nghiệp đại học, Vương Lập Xuân vì đứa nhỏ mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì đứa nhỏ tìm được một công việc tốt, đơn vị ngay bên cạnh ba nó, cũng là nâng bát cơm quốc gia, hai vợ chồng đều vì đứa nhỏ mà cảm thấy vui mừng.
Từ Vận biết, chức vị này tương đối hấp dẫn, con gái có thể thuận lợi đạt được khả năng còn nhờ cậu của con bé ở bên kia giúp đỡ, hắn nói một câu với Vương Lập Xuân.
Vương Lập Xuân nhất thời có chút khó chịu.