Chương 277: Không Nhận Nhau (6)
Chương 277: Không Nhận Nhau (6)Chương 277: Không Nhận Nhau (6)
Mấy năm qua, Lưu Điền Phương một lần cũng không hẹn gặp bọn họ, nhiều lắm là cách một đoạn thời gian hai bên gọi điện thoại nói về tình hình gân đây của đứa nhỏ, đối với tình huống như vậy cô ta rất hài lòng, hiện tại cô ta vì giúp con gái mình, vì tốt cho cô bé, nhưng biết bên kia giúp đỡ bọn họ, cô ta liên lo lắng bên kia sẽ thuận thế đưa ra yêu cầu gì đó.
".. Không có nói gì sao?
Từ Vận lắc đầu: "Không có, em yên tâm."
Nếu có hắn còn có thể ngồi yên như vậy.
May mắn thay, bên kia cũng không gây rối loạn gì.
Một tòa nhà mới xây bắt đầu xuất hiện, Từ Vận muốn mua một căn, hiện tại nhà này một nhà ba người vẫn đủ ở, nhưng sau đó nếu con gái kết hôn, khi con gái dẫn con rể về, con cái về nhà mà ngay cả chỗ ở cũng không thì không được.
Cho nên, hắn nhìn vào những con số trên sổ tiết kiệm, rồi lại nhìn căn nhà.
Tòa nhà này là mới, không xa nơi họ sống, còn có một trạm xe buýt mới, liên thông với một vài con đường lớn, bên cạnh có một siêu thị đang được xây dựng.
Bởi vì túi tiền không phải là quá dư dả, cho nên hắn chọn nơi có diện tích khoảng hơn chín mươi mét vuông, nhìn qua mấy chỗ, trở về ba người liền thảo luận với nhau.
"Em cảm thấy nên mua tầng thấp hơn một chút, leo cầu thang quá cao rất mệt a." Vương Lập Xuân muốn tầng hai hoặc tầng ba.
"Không phải, mẹ, chắc chắn là có thang máy."
Vương Lập Xuân xua tay: "Một cái lông sắt, mẹ rất sợ đi vào đó, mẹ đã đi vài lần rồi, đứng ở trong đó sẽ bị choáng váng." "Tầng dưới sẽ tương đối ồn ào, hơn nữa nhiều người lên xuống như vậy, mẹ, mẹ chỉ là ít khi đi thang máy, đi nhiều hơn vài lần liên sẽ quen thôi, nhanh hơn rất nhiều, chỉ một chút là tới, muỗi trên lầu cũng tương đối ít nữa."
"Muỗi thì mua nhang muỗi là được rồi..."
Sau đó Từ Vận nhận được một cuộc điện thoại của Trân Kiến Quân, mở miệng câu đầu tiên chính là: "Là tôi."
Giọng nói này hắn nhớ rõ, hắn nhìn qua hai mẹ con còn đang tranh luận tâng cao tốt hay tầng thấp tốt: 'Ừ, có chuyện gì không?"
"Hôm nay tôi đến Cảnh Lâu Bàn, các người hôm nay có phải cũng tới đó hay không?”
"Phải."
"Muốn mua nhà sao?"
"... Khu, phải, nhà không đủ lớn."
"Tôi hiểu, là như vầy, anh nhìn trúng chỗ nào thì nói với tôi một tiếng, tôi có thể biết giá gốc của nơi này."
Đặt điều này sang một bên, hắn muốn xác nhận: "Cậu muốn mua nhà ở chỗ đó?"
Nếu cậu ta muốn sống ở đó, hắn chắc chắn sẽ không mua.
"Không phải, tòa nhà này tôi có một người bạn có cổ phần, tôi tới cổ vũ." Trần Kiến Quân mặt không đổi sắc, kỳ thật nơi này sau khi xây dựng phát sinh vấn đề về tài chính, phía sau anh cũng bỏ ra một khoản tiền, nhưng anh lo lắng nếu nói thật, người ở đầu dây bên kia sẽ không mua nữa.
Anh biết sau này giá nhà sẽ tăng lợi hại như thế nào, hiện tại nếu không mua, cứ trì hoãn, về sau chỉ dựa vào số tiên lương của bọn họ có thể sẽ không mua nổi.
"À, ra là như vậy." Giọng điệu Từ Vân khô cằn. Trân Kiến Quân tiếp tục khuyên nhủ: "Có giá gốc, tương đương với giảm giá 6%, các anh có thể mua nhà lớn hơn một chút, sau này con bé kết hôn sinh con cũng có thể ở được, khu C tôi cảm thấy không tồi."
Sau này có thể ở cùng con gái, cháu ngoại.
Những lời này đánh trúng tâm hắn, nếu cứ như hiện tại, có con cái, một đứa còn tốt, hai ba đưa căn bản là không ở được, dù chỉ có một đứa con, cũng không tính là rộng rãi lắm.
Trân Kiến Quân biết hắn đang băn khoăn cái gì: “Anh không cần cảm thấy nợ tôi, tôi cũng không làm gì cả, nói như thế nào thì con bé cũng là cháu gái tôi, chỉ giảm giá mà thôi, đây là vì tốt cho đứa nhỏ, sau này con bé cũng có thể ở rộng rãi một chút."
Từ Vận đồng ý, hắn ở đầu dây bên kia, nói một câu: "Tôi nợ cậu một ân tình, sau này có gì cần giúp đỡ, cứ nói một tiếng."
Từ Linh Linh còn đang tranh cãi với mẹ, thấy ba đang nói điện thoại, kêu một tiếng: "Ba, là ai vậy?"
Từ Vận quay đầu cười cười, thấp giọng nói: "Tạm thời không nói được."
"Vâng."
Tác giả có điều muốn nói: Các thiên thân nhỏ, đối với việc gặp gỡ này, quan điểm của tác giả là: Giấy là không thể giữ được lửa, gia đình Từ Linh Linh ở đặc khu, đặc khu bên này có rất nhiều người làm việc ở thôn Trần Ốc, còn về sau đó, Từ Linh Linh có thể từ các con đường khác nhau biết thân thế của mình, người trong gia đình cũ nói ra, ngoại hình tương tự, sau này làm kiểm tra sức khỏe, nhóm máu có thể khác nhau vân vân...
Hiện tại, chính là gặp nhau, nhưng không nhận ra nhau.
Trần Kiến Quân mấy năm nay sống tương đối thoải mái, phát triển kinh tế theo kịp, lợi ích kinh doanh hiện ra rõ ràng, người có tài đối với doanh nghiệp có triển vọng phát triển đều bày tỏ sự ưu ái của mình, anh không cần... ps: Cô bé sống rất tốt!