Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 278 - Chương 278: Bảo Bảo Ngoan (1)

Chương 278: Bảo Bảo Ngoan (1) Chương 278: Bảo Bảo Ngoan (1)Chương 278: Bảo Bảo Ngoan (1)

Giống như trước kia tất cả mọi chuyện đều phải tự mình làm, một mình làm liên tục ngày này sang ngày khác.

Hầu hết thời gian anh chỉ cần ngồi trong văn phòng, có thể truyền đạt chỉ thị của mình xuống dưới, đạt được mục tiêu mà anh mong muốn.

Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương đều đã hơn bảy mươi tuổi, cả ngày vui vẻ ở nhà chơi với chắt gái, bốn thế hệ một nhà.

Chắt gái này là con gái của Trần Khải Húc, cậu và Mạc Hân Đồng bắt đầu yêu nhau từ năm đầu đại học, năm thứ tư hai bên gia đình gặp nhau, sau khi tốt nghiệp một năm liền kết hôn.

Mạc Hân Đồng là một cô gái được nuông chiều, ba ba được xưng là "Ông chủ than đá”, phía trên có ba anh trai ruột, bốn anh em họ, nhưng chỉ có một cô con gái được cưng chiều từ nhỏ.

Khi hai bên gia đình gặp mặt, Trân Khải Húc thật sự đã phải vượt qua năm cửa ải, chém bại sáu vị tướng, khi thành công nhận được một câu đồng ý thiếu chút nữa đã bị lột một tâng da.

Sau khi kết hôn, hai vợ chông son đầu tiên là ở Quảng Thành hai năm, sau đó đến đặc khu, nguyên nhân không gì khác, chính là Mạc Hân Đồng mang thai, vì thế ở lại căn phòng bên cạnh Trần Kiến Quân.

Khi Trần Khải Triều tốt nghiệp, một khu biệt thự mới ở đặc khu đã được khánh thành, Trần Kiến Quân mua bốn căn nhà ở đây, một căn là mình ở, ba đứa nhỏ còn lại mỗi người một căn.

Trần Khải Triều và Trân Khải Thành một mực ở lại thủ đô, nếu trở về đặc khu cũng là ở cùng một chỗ, nhưng ý của chúng chính là như vậy.

Cho nên sau khi trở về không cần ở chung với người lớn trong nhà, lại có thể nhận được sự chăm sóc, vợ chồng son rất hài lòng, thông gia bên kia cũng rất hài lòng.

Điều quan trọng là phải có không gian riêng của chính mình.

Sau khi sinh con, Mạc Hân Đồng cũng trở lại làm việc, cô học khoa tiếng trung, sau khi tốt nghiệp tự mở một nhà xuất bản, nhà xuất bản của cô không giống mẹ chồng Hứa Hiểu, Hứa Hiểu là tài liệu học tập của học sinh và nội dung về phương diện tâm lý của phụ huynh học sinh, mà của cô là sách thanh xuân, cũng chính là tiểu thuyết.

Trong thời gian học đại học, cô đã tự mình viết một số câu chuyện, đóng góp bản thảo, nhận được đánh giá cũng không tệ lắm, sau đó tốt nghiệp, ba cô mua tạp chí mà cô đóng góp bản thảo tặng cô làm của hồi môn, cô vừa viết, vừa làm bà chủ, những năm gần đây quy mô không lớn, nhưng chính mình làm việc vui vẻ, cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi chăm sóc gia đình.

Ngoại trừ cuối tuần cô đều sẽ đến nhà xuất bản ở đặc khu kiểm tra một chút, làm việc bốn đến sáu tiếng đồng hồ, không có chuyện gì thì chỉ nhìn một cái liền trở về cùng con gái.

Trần Khải Húc thì bận rộn hơn một chút, cậu bị Trần Kiến Quân xoay quanh sai khiến, anh tự giác được bản thân "Tuổi tác đã cao', đi công tác gì đó, cần gì phải tự mình làm, anh còn có con trai cơ mài

Trân Khải Triều ra nước ngoài học thạc sĩ, ở nước ngoài một năm trở về nước, sau khi về nước cậu không vào doanh nghiệp của ba, mà giống ba ba một tay xây dựng sự nghiệp, cùng mấy người hợp tác làm network*.

*Mạng lưới liên lạc. *

Trần Kiến Quân biết tương lai của ngành công nghiệp này có liên quan chặt chẽ đến cuộc sống hàng ngày của người dân, không nói hai lời liền ra sức hỗ trợ rất nhiều.

Trân Khải Thành tốt nghiệp đại học liền vào hệ thống, so sánh ra cuộc sống trôi qua vô cùng bình tĩnh không sóng gió gì, lâu như vậy ngay cả một đối tượng cũng không có, Trần Khải Triều tốt xấu gì cũng từng trải qua một đoạn tình cảm, sau đó bởi vì cậu xuất ngoại liên cắt đứt.

Vào ngày hôm đó, cháu gái hai tuổi được ông nội đưa đến tòa nhà văn phòng.

Trân Lão Tam cùng Lưu Điền Phương đi tham gia hoạt động của trung tâm hoạt động người cao tuổi đã sớm được định sẵn, ba mẹ đi làm, vốn là phải do bà nội đứa nhỏ trông coi, nhưng cô lại nhận được điện thoại của một học sinh, bên kia có việc cần cô đi xử lý, đương nhiên trọng trách trông coi đứa nhỏ này được giao cho Trần Kiến Quân.

Đứa nhỏ hơn hai tuổi, đúng là thời điểm đáng yêu, Trần Kiến Quân ở bên cạnh trải một tầng thảm, vừa đặt một ít chướng ngại vật như gối ôm, sau đó đem những con búp bê đồ chơi mua trên đường đặt ở trước mặt Tiểu Bồ Hữu Trần Kha Di, Tiểu Bồ Hữu nhất thời liền an tĩnh chơi đồ chơi.

Trong tay có đồ chơi mới, ngẩng đầu có thể nhìn thấy ông nội quen thuộc, Tiểu Bồ Hữu một chút cũng không cảm thấy hoàn cảnh mới không được tự nhiên.

Người không thoải mái lại là thư ký vào đưa tư liệu cho ông chủ.

Hắn là thư ký sinh hoạt mới, nhìn thấy ông chủ mang một cô bé đáng yêu đến, khuôn mặt của hắn hiện ra chút ngạc nhiên, mặc dù sự ngạc nhiên đó rất nhanh liền biến mất.

Hắn có chút luống cuống tay chân.

Cái này, hắn từ nhỏ đến lớn, duyên đối với trẻ con và động vật có chút, ... Không được thân thiện cho lắm

Cô bé bị ngã sấp xuống đất tình nguyện nằm trên mắt đất gào khóc chứ nhất quyết không chịu để cho hắn bế lên.

Trần Kiến Quân nghĩ đến tư liệu của hắn, hình như hắn chưa lập gia đình, đàn ông chưa lập gia đình đối với việc chăm sóc trẻ con có thể là tương đối không quen lắm.

Anh cũng không có ý muốn hắn hỗ trợ chông đứa nhỏ, cháu gái của anh tuy rằng không sợ người lạ, nhưng nếu chơi đùa với một người lớn xa lạ thì vẫn luôn không muốn.

"Cậu đi mua một ít đồ ăn nhẹ trái cây mà trẻ con thích ăn, nhớ mua mấy hộp sữa nữa."

"Vâng."

Tiểu Bồn Hữu Trần Kha Di nghe hiểu một chút, ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, giọng nói non nớt tức giận: "Muốn quả vàng!"

Trần Kiến Quân sửa lại: "Ý con bé là quả xoài."

"Vâng."

Giản Ninh nhanh chóng chạy ra thang máy đi lên tâng ba.

Tầng 3 là căng tin và quán cà phê, quán trà sữa, cửa hàng trái cây.

Hầu hết nhân viên của cả hai tòa nhà văn phòng đều sẽ đến đây để giải quyết vấn đề khẩu phần ăn.

Giản Ninh rất nhanh đã mua đủ thứ cần thiết ở chỗ này, trước khi đi, hắn hơi do dự một chút, mua một quả dưa Ha-Mi*.

*Một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. *

Nếu công chúa nhỏ nhàm chán, có lẽ có thể coi quả dưa này giống như quả bóng để đá?

Nhìn thấy xoài mình thích, Tiểu Bồn Hữu Trần Kha Di lập tức buông búp bê barbie trong tay xuống, đứng lên, giậm giậm hai cái chân ngắn: "Ăn! Ông nội, ăn!"

Trần Kiến Quân buông chuột xuống, đi tới, Giản Ninh đã đi sang phòng bên cạnh rửa sạch, đợi đến lúc đi ra, đem xoài cắt thành những miếng nhỏ mê người đặt lên đĩa trắng tuyết. Trân Kiến Quân thuần thục mặc áo khoác cho cháu gái, nếu không một khi cô bé ăn thứ gì là lại bôi đầy người.

Nhìn tất cả những chuyện này, Giản Ninh cảm thấy tam quan của mình đã được mở mang hơn một chút, thì ra ông chủ cũng như vậy sao? Giống cảnh tượng ba mình cho cháu trai ăn.

Anh ta còn tưởng rằng ông chủ là người nghiêm túc đứng đắn, âu phục giày da, nói năng thận trọng...

Anh ta thấy không còn việc của mình, yên lặng lui ra, trở lại vị trí trước đó của mình.

Nhìn anh ta đi ra, đồng nghiệp, cũng là người làm chức vụ thư ký lâu nhất tính đến thời điểm hiện tại —— Thường Vân Hậu gõ gõ mặt bàn của hắn: "Hoàn hồn chưa, làm sao vậy."

"A, không có gì, chỉ là nhìn thấy bộ dáng ông chủ cùng cháu gái ở cùng một chỗ, có chút giật mình, thì ra ông chủ còn có thể chăm sóc trẻ con."

Thường Vân Hậu cười ha ha: "Ông chủ đương nhiên biết chăm sóc trẻ con, cậu vừa mới tới, ở chung lâu liền biết, thật ra ông chủ rất dễ ở chung."

"Ông chủ nhìn qua hoàn toàn không giống người đã làm ông nội." Nghĩ đến gương mặt dáng người kia của lãnh đạo, Giản Ninh so sánh với người cha già của mình một chút, giống như là hai thế hệ khác biệt.

Thường Vân Hậu rất đồng tình, nhìn vê hướng cửa văn phòng của ông chủ, hạ thấp giọng nói: "Cậu còn chưa từng gặp qua bà chủ, chờ lần sau nhìn thấy, cậu có thể sẽ nhận không ra đâu."

"Vì sao lại không nhận ra?”

"Giống như ông chủ, ngoại hình không hiển thị tuổi tác."

Giản Ninh: "... Ra là vậy"

Sau khi đi công tác về trước tiên liền đến đây dặn dò một số chuyện, chợt nghe có người nói chuyện ông chủ dẫn cháu gái đến nơi làm việc, Trần Khải Húc lập tức gọi điện thoại cho ba cậu.

"A lô."

"Ba, là con, ba mang bảo bối đến nơi này?"

"Đúng vậy."

"Được, con lập tức lên ngay.'

Chỉ hai câu nói như vậy, tên nô lệ của con gái này liền cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút, Trân Kiến Quân: '..."

Hiện tại anh không ở trong văn phòng, nhưng ai bảo thằng nhóc này dám cúp điện thoại của mình, Trân Kiến Quân cất điện thoại di động đi, thản nhiên cầm lấy thực đơn, hỏi cháu gái trong ngực muốn ăn gì.

Tiểu Bồn Hữu không biết điện thoại vừa rồi là ba ba bé gọi tới, nhìn thực đơn màu sắc sặc sỡ, hưng phấn dùng bàn tay mũm mĩm chỉ chỉ thực đơn, phát ra âm thanh ba ba.

Tác giả có điều muốn nói: Bạn nhỏ Trân Kha Di a a nói: Này, ah, đẹp! Con muốn!
Bình Luận (0)
Comment