Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 279 - Chương 279: Bảo Bảo Ngoan (2)

Chương 279: Bảo Bảo Ngoan (2) Chương 279: Bảo Bảo Ngoan (2)Chương 279: Bảo Bảo Ngoan (2)

Trần Kiến Quân cứ như vậy nhìn Trân Khải Húc cưng chiều con gái trước mặt mình, Tiểu Bồn Hữu nói cái gì ba ba này kia cậu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau một phen thân mật trôi qua, Trần Khải Húc mới ôm con gái dùng giọng điệu nhẹ nhàng oán giận: "Ba, vừa rồi trong điện thoại sao ba không nói ba ở tầng ba, con đã cố ý đến văn phòng của ba tìm hai người đó."

Trần Kiến Quân cũng không cho cậu mặt mũi: "Đừng nhiều lời, là cậu muốn đi tìm con gái của cậu? Hơn nữa cậu có cho tôi cơ hội để nói chuyện không?"

Trân Khải Húc ngậm miệng, đồng thời nhanh chóng quên đi đề tài này, chọn một đề tài khác: "Con đã ký hợp đồng với bọn họ, thấp hơn một vài phần trăm so với giá cả dự kiến."

Lần này cậu tự mình chạy một chuyến ra nước ngoài, từ trong tay một ông chủ cần tài chính mua lại một trang viên nho.

"Người ta có vội vàng đòi hỏi không?”

"Có một chút, con đã đi đến trang viên để xem, quả thật không tồi."

"Đương nhiên là không tồi."

Trân Kiến Quân cười đến có chút kỳ quái, trang viên kia kiếp trước anh được một người bạn mời tới xem, khi đó anh biết nơi đó đẹp như thế nào, trong lòng hâm mộ, chỉ là khi đó anh không mua nổi, nhà anh có tiên, nhưng anh không thể điều được một khoản tiền lớn như vậy, hiện tại, anh đã có thể dựa vào chính bản lĩnh của mình mà mua lại.

Ba ba của cháu gái đã trở về, Trần Kiến Quân đương nhiên liền đem cháu gái đưa cho ba con bé, ba con bé cầu còn không được, xử lý một vài công việc đơn giản, ở trong phòng làm việc chuyên tâm trao đổi tình cảm với con gái cưng.

Hai ba con cùng nhau gọi điện thoại cho mẹ cô bé, ở đầu dây bên này, kèm theo tiếng nói chuyện của đứa nhỏ "A a, mẹ", một đoạn nhạc vui vẻ.

Đợi đến khi ăn xong bữa trưa, cũng chính là sau khi đồ ăn được mang đi, Trân Khải Húc liên định dẫn con gái đi tìm mẹ cô bé, để lại cho Trân Kiến Quân một câu: "Ba, vê nhà ba nói với mẹ, buổi tối không cần chờ chúng con, chúng con không về ăn cơm đâu."

Trần Kiến Quân nhìn cậu một cái: 'Hôm nay đi máy bay không thấy mệt sao?"

Trân Khải Húc ưỡn ngực: "Không mệt." Nghĩ đến việc đi gặp mẹ đứa nhỏ, cả người đều tràn đầy sức lực!

"Con có mang theo quà không?”

Trân Khải Húc đang định ra ngoài đóng cửa lại liền đông cứng tại chỗ, hỏng rồi!

Lần này đi ra ngoài muốn giúp mọi người mang đồ vật này nọ về, kết quả quên sạch sẽ không còn một mảnh, điều quan trọng là, Mạc Hân Đồng chiếm hơn phân nửa al

Cậu quay đầu lại, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi Trần Kiến Quân: "Ba, ba cảm thấy bây giờ con cho người ta đi mua rồi gửi tới đây có được không?"

Trần Kiến Quân cười tủm tỉm: "Con hỏi ba thì có ích lợi gì, ba cũng đâu cần con mang đồ gì về đâu."

Trân Khải Húc mặt mày suy sụp.

Đứa con trai út trở vê, Hứa Hiểu nhận được tin liền đi mua một đống đồ ăn về nhà, Lưu Điền Phương cũng mua rất nhiều, kết quả là hai vợ chồng cậu lại mang theo con gái ra ngoài ăn.

Hứa Hiểu buồn cười, cảm khái một câu: "Tình cảm của mấy người trẻ tuổi thật tốt."

Liên đem đồ ăn để vào tủ lạnh, nếu lập tức làm quá nhiều, trong nhà cũng ăn không hết. Lưu Điền Phương cười tủm tỉm: "Tình cảm mặn nồng là tốt rồi, tình cảm vợ chồng son đúng là thật đẹp, lại sinh thêm cho cục cưng của chúng ta một đứa em, bất kể là nam hay nữ, cùng nhau lớn lên, không cô đơn, cũng là hai bác trai của con bé vô dụng, tuổi so với ba con bé còn lớn hơn, ngay cả một người vợ cũng không tìm nổi."

Từ khi có đời thứ tư, thế hệ thứ ba vốn được bà nâng niu trong lòng bàn tay đã lui về tuyến hai, thỉnh thoảng lại ghét bỏ một phen.

Hiện tại hai vợ chồng già bọn họ đi ra ngoài đi dạo, vui vẻ nhất chính là ôm chắt gái của mình khoe khoang với người ta.

Trân Kiến Quân nhìn TV, tựa vào sofa, dáng vẻ lười biếng: "Mẹ, đừng thúc giục bọn nó, không cần phải vội, người trẻ tuổi bây giờ cũng không cần gấp gáp, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian."

Biểu tình trên mặt Lưu Điền Phương như bị đau răng: "Nếu như bọn nó có vợ, mẹ sẽ không cần phải sốt ruột, chỉ muốn chúng sinh thêm vài đứa nhỏ, nhưng hiện tại ngay cả vợ cũng không có, giả thiết nói lấy vợ mất một năm, sinh con mất hai năm, tối thiểu cũng cần ba năm."

"Trước kia chú út của chúng không phải cũng lớn tuổi rồi mới cưới vợ sao? Cũng tốt đấy thôi."

"Đó là do vận may của em trai con, gặp được một người vợ như vậy, có học vấn lại biết làm người, cũng không thể cam đoan nhiều lần đều có vận khí tốt như vậy, hơn nữa khi đó mẹ và ba con còn trẻ a, hiện tại mẹ và ba con nói không chừng có thể ra đi bất cứ lúc nào, trước khi chết mẹ muốn nhìn thấy bọn nó thành gia lập nghiệp, làm sao nào?" Bà trợn tròn mắt.
Bình Luận (0)
Comment