Chương 282: Một Lời Đã Định (2)
Chương 282: Một Lời Đã Định (2)Chương 282: Một Lời Đã Định (2)
Chỉ là, năm tháng vô tình, lúc anh mới tới, Lưu Điền Phương còn có mái tóc đen nhánh sáng bóng, trên mặt có nếp nhăn, nhưng còn có thể nhìn ra được dung mạo của bà khi còn trẻ xinh đẹp như thế nào, hiện tại, tóc của bà chỉ còn vài sợi có màu đen, tóc Trần Lão Tam đã hoàn toàn biến thành hoa râm.
Lúc anh tới mới hai mươi, một tiểu hỏa tràn đầy tâm huyết sức lực, hiện tại cũng đã là người bắt đầu tiến vào đầu 5, anh quả thực buôn bán được lời, tính cả kiếp trước anh sống hơn 20 năm, tuổi thật của anh hiện tại cùng hai người Lưu Điền Phương cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Đến tận bây giờ anh cũng không biết vì sao anh lại đột nhiên biến thành người của thời đại này, anh cũng đã sớm không còn nghĩ tới nữa.
Có rất nhiều lúc anh đều đã quên đi, nhưng anh sẽ nghĩ, đây thật sự không phải là một giấc mơ của anh sao?
Một giấc mơ vô cùng trân thật.
Mà thường thường thứ phá vỡ suy nghĩ cảnh tượng trong mơ này của anh, chính là tay nghề điêu luyện của anh ở trên thương trường, anh biết ngành công nghiệp nào sẽ suy sụp, ngành công nghiệp nào sẽ trở thành mặt trời mọc ở phương đông, biết thành phố nổi tiếng nào sau này chủ yếu là quy hoạch...
Tất cả những điều này đều đúng, điều này chứng thực rằng anh không mơ.
Trân Kiến Quân đi vào đồng cỏ, nơi này là khu nuôi bò sữa, đúng lúc có sữa tươi vừa được vắt ra, anh ngửi ngửi, liền xách đến xưởng chế biến để chế biến, không bao lâu sau, trước mặt anh liền xuất hiện sữa viên thơm ngào ngạt, anh cầm lấy một viên sữa bỏ vào trong miệng, đây là sữa viên làm từ sữa nguyên chất, đặc biệt thơm thuần.
Anh cầm một phần sữa viên đi một vòng quanh nơi này, sau đó tay không rời khỏi nông trường. Anh từ trên giường mở mắt ra, lười biếng nhìn màn giường màu xanh nhạt trên đỉnh đầu, cảm thụ được làn gió nhẹ nhàng do cánh quạt chuyển động mang đến, lười biếng, anh thiếu chút nữa muốn ngủ thiếp đi, răng rắc một tiếng, tiếng vặn cửa nhẹ nhàng truyền đến, anh quay đầu nhìn lại, là Hứa Hiểu tiến vào, cô cũng đang nhìn về phía giường, nhìn thấy Trân Kiến Quân đang trong trạng thái đã tỉnh, không cần phải thu nhỏ giọng nói của mình nữa.
"Ngủ trưa tỉnh rồi, ngủ có ngon không?"
Trần Kiến Quân không trả lời, hiện tại trạng thái này anh động cũng không muốn động, đến cả nói chuyện cũng không muốn.
Hứa Hiểu cũng không tiếp tục hỏi nữa, tay chân nhẹ nhàng ngồi vào trước bàn trang điểm, đem mái tóc rối loạn của mình chải gọn gàng lại, sau đó ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay Trần Kiến Quân, bắt đầu giúp anh xoa bóp.
"Khi nào thì trở vê?"
Trần Kiến Quân nhắm mắt lại, không thể không mở miệng: "Sáng sớm ngày mai, em xin nghỉ chưa?"
Hứa Hiểu gật gật đầu: 'Đã xin rồi."
"Được rồi, sáng mai chúng ta ăn sáng xong sẽ trở về."
Sơ dĩ lần này bọn họ muốn về quê, đó là bởi vì bác cả Trân bệnh tình trở nên nguy kịch, sinh lão bệnh tử*, đây là chuyện khiến người ta không thể tránh khỏi.
*Sinh ra, già đi, bị bệnh rồi chết. *
Bác hai Trần bởi vì lúc trước ở trên chiến trường cơ thể bị thương, từ mấy năm trước đã ra đi, mà hiện tại bác cả Trần vào bệnh viện, bác sĩ tuyên bố dầu hết đèn tắt, ngày còn lại cũng không nhiều lắm, nói bọn họ sớm chuẩn bị hậu sự, Trần Bình liền thông báo cho người thân, tới gặp mặt lần cuối.
Người thân của bọn họ phân tán ở các nơi khác nhau, đương nhiên phải trở về tiễn đưa, vừa nói đến chuyện này, đề tài liền trở nên nặng nề. Hứa Hiểu nghĩ đến ba mình, Hứa Chiêu Mẫn đã phải vào bệnh viện nhiều lần, trận đại nạn lần trước, thân thể bị tổn thất không nhẹ, cho dù sau này ổn định lại, có điều dưỡng tốt, cũng vẫn như cũ không thể khỏe mạnh như lúc trước được, những năm gân đây thỉnh thoảng lại phải nằm trong bệnh viện một thời gian, mỗi một lần nằm viện, Hứa Hiểu đều có chút kinh hồn bạt vía.
Hai người bọn họ ở chỗ này còn cảm khái đủ kiểu, chứ đừng nói đến Trần Lão Tam cùng Lưu Điền Phương.
Bất cứ khi nào một người cùng lứa tuổi với mình rời khỏi thế giới này, sẽ nhắc nhở những người còn lại rằng tuổi thọ còn lại của họ cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, cũng nên sớm chuẩn bị rồi.
Trân Lão Tam từ khi nhận điện thoại của đứa cháu trai Trần Bình này, liền không thể vui nổi nữa, trong mắt không có nước mắt, nhưng cả người đều uể oải, nhìn qua chính là trạng thái hữu khí vô lực.
Lưu Điền Phương sợ ông suy nghĩ quá nhiều, vẫn canh giữ bên cạnh ông, chỗ nào cũng không đi, loại thời điểm này, không cần nhiều lời nói vô vị kia, không bằng lẳng lặng ở bên cạnh.
Trần Lão Tam nằm trên giường, nghiêng người, mặt đối diện với bức tường, trong tay ông cầm một tấm ảnh, đó là mấy năm trước mấy đại gia đình bọn họ cùng nhau chụp ảnh đoàn viên, gia đình anh cả anh hai, còn có gia đình của ông.