Chương 281: Một Lời Đã Định (1)
Chương 281: Một Lời Đã Định (1)Chương 281: Một Lời Đã Định (1)
Nghe nói như vậy, Lưu Điền Phương vui vẻ, lập tức đoạt lấy điện thoại: "Này, Đoàn Đoàn, cháu nhìn trúng cô gái nào, cũng đừng chỉ biết nhìn, thời gian không đợi ta biết không hả..."
Trân Khải Triều: "..."
Không nghĩ tới đã lâu như vậy rồi mới được nghe lại nhũ danh của mình, Trân Khải Triều lắng nghe, cho đến khi lỗ tai nóng lên, đầu bên kia còn đang thao thao bất tuyệt, cậu lại một lần nữa hối hận, sao lúc này lại gọi điện thoại vê nhà, sao lại đụng phải chuyện này chứ, đáng lẽ ra phải để hôm khác!
Trần Kiến Quân đã nhiều năm không lấy đồ từ nông trường, sau này khi anh có tiền, anh không muốn lấy thức ăn từ nông trường nữa, dùng tiền là có thể mua được ở bên ngoài, cần gì phải mạo hiểm bị người khác phát hiện ra có một nông trường bí mật, mức độ nguy hiểm quá cao, trước đó là do không có cách.
Bản thân mình không cần tiêu hao, nông trường sản xuất được những kim tệ kia dùng để mở rộng đất đai, mua robot phụ trợ cùng với dịch cảm ứng biến dị.
Trân Kiến Quân đi đến một mảnh đất, kiểm tra nhân sâm, trạng thái sinh trưởng của nhân sâm không tồi, bởi vì anh đã sử dụng một số dịch kích thích tăng trưởng, những cây nhân sâm mới nhất cũng phải được 50 năm tuổi.
Ngoài nhân sâm, ở đây còn có những loại dược liệu khác, chẳng hạn như tam thất, nghệ tây vân vân.
Loại dược liệu này anh đều chưa từng bán, vẫn trồng ở chỗ này, có nhu cầu sẽ lấy một ít ra bên ngoài dùng, trong nhà những loại rượu bổ rượu vân vân, có một nửa nguồn gốc chính là từ nơi này.
Gần đây, cây đào biến dị dùng dịch cảm ứng biến dị nhân giống cũng sắp có kết quả, đó là một giống đào mật ong khổng lồ sau khi biến dị. Ban đầu một quả đào mật ong nặng gần một cân, hiện tại sau khi biến dị, những thứ khác đều không có biến hóa, nhưng cánh hoa của nó còn có quả của nó sẽ biến thành màu vàng nhạt.
Loại đào mật này hương vị không thể nói là rất ngon, nhưng giá trị nhan sắc của nó đứng đầu trong đại gia tộc đào này.
Chỉ cần hướng về giá trị nhan sắc của nó, đã có rất nhiều người tình nguyện bỏ tiền ra mua, nhất là khi người ta làm tiệc mừng thọ bày mấy quả đào mừng thọ ánh vàng rực rỡ trên bàn, rất nhiều người cảm thấy có mặt mũi.
Trân Lão Tam rất thích loại đào này, lúc tặng hoa quả cho người khác đặc biệt ưu ái giống đào này, loại này hiện tại trên thị trường xuất hiện rất ít, vật hiếm thì quý, kích thước lớn, diện mạo lấy lòng người, nhìn một cái đẳng cấp liền thăng hạng.
Hiện tại, Trân Kiến Quân được người ta gọi là Đào Đại vương, bởi vì giống đào nơi này của anh là toàn diện nhất, hơn nữa còn luôn có giống đào mới ra đời, trong rất nhiều sản nghiệp của anh, nghề trông trọt cũng không phải là sản nghiệp mang lại cho anh nhiều lợi ích nhất, nhưng đây là một trong những ngành công nghiệp mà anh một mình nắm giữ danh tiếng lớn nhất, chỉ riêng một chốn đào nguyên đã được liệt vào một trong những điểm tham quan không thể không tới khi đến đặc khu, vào mùa hoa đào nở rộ, một vé cũng khó mua.
Trân Kiến Quân nhìn nông trường một mảnh hưng thịnh, không khỏi nhớ tới cảm giác sợ hãi lúc trước khi mới tới thế giới này, sau đó lại phát hiện một nông trường như vậy.
Đâu tiên là sợ hãi kinh ngạc vui mừng, sau đó phát hiện nông trường không giống như xem trên TV, một ngày sinh trưởng liền chín muôồi, anh còn hơi thất vọng, sau đó, vì thoát khỏi trói buộc của đất đai, trăm phương nghìn kế tìm một công việc, lúc đó để tìm một công việc không hê dễ dàng, may mắn anh còn có chút tay nghề lái xe.
Nếu anh ta không thể lái xe, trong thời đại đặc biệt đó, anh sẽ rơi vào tình huống luống cuống tay chân.
Sức ăn của anh rất lớn, trong nhà cho dù còn được ăn khoai lang, nhưng anh căn bản là ăn không đủ no, cái gì gọi là đói bụng, tư vị kia hiện tại vẫn còn rõ ràng trong ký ức, đến tận bây giờ, đói bụng còn để lại di chứng, trong kho hàng của anh chất đầy đủ các loại lương thực, cam đoan nếu anh có gặp phải tình huống gì, lương thực nơi này có thể chống đỡ một năm, ngoại trừ lương thực ở nông trường ra, trong tâng hầm tại nơi ở của anh cũng có một kho thóc, đầy đủ, chỉ có điều người nắm trong tay kho thóc kia chính là vợ chồng Lưu Điền Phương, bọn họ mới là người từ thời đại khổ sở nhất tới đây, họ không thể tự nuôi sống bản thân và sáu đứa con.
Cho dù có một chút đồ vật Lưu Điền Phương lúc trốn ra vụng trộm mang theo, cũng không còn gì nữa.
Có một đoạn kinh nghiệm như vậy, hiện tại cho dù trong nhà giàu có, Lưu Điền Phương vẫn sẽ không lãng phí lương thực như trước, trong nhà có thức ăn thừa nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ, kiên quyết sẽ không xuất hiện chuyện đổ thức ăn đi.