Chương 284: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (2)
Chương 284: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (2)Chương 284: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (2)
Trần Khải thành cũng đã có đối tượng, là lãnh đạo của cậu giới thiệu, điều kiện rất xứng đôi với cậu, sau khi hai người tiếp xúc nhiều lần, liên tự nhiên mà tới với nhau, cứ theo đà này, ngày bàn chuyện hôn nhân cũng không còn xa nữa.
Mà Trần Khải Húc bên này, Mạc Hân Đồng lại có thai, đứa con này mang thai không dễ dàng, buồn nôn ốm nghén, nơi nào cũng cảm thấy không thoải mái, liền trở về nhà mẹ đẻ.
Bạn nhỏ Trần Lạc Di cũng ở bên đó, hiện tại với tình trạng này, hai người bọn họ đều không thích hợp đến, liền cùng nhau ở lại nhà ngoại.
Không bao lâu sau, Trần An liền xách theo một hộp cơm thật lớn trở về, hắn từ sau khi mang theo người nhà chuyển về đây, liền toàn tâm toàn ý đi theo anh cả làm cùng một chỗ, không sợ khổ, không sợ mệt.
Mấy năm nay, cũng đã thoát khỏi cảnh nghèo khó, chỉ là cuộc sống trước đó vẫn để lại cho hắn dấu vết sâu nặng, chỉ nhìn bề ngoài mà nói, hắn so với anh cả Trân Bình nhìn qua còn già hơn một chút.
Lúc trước Trần Kiến Quân không chú ý quá nhiều, hiện tại dáng vẻ già nua của hắn hiện ra rõ ràng như vậy, anh thở dài.
Đây nhất định là lúc trước cơ thể phải chịu rất nhiều cực nhọc.
Phán đoán của bác sĩ không sai, thời gian thanh tỉnh của bác cả Trần rất ngắn, tỉnh lại cũng là mở to hai mênh mông mù mịt, nói không được mấy câu, liền thở hồng hộc, thời gian thanh tỉnh không đến nửa giờ, ông ấy chỉ nói được mấy chữ "Em trai, tốt, ừm" những lúc còn lại, đều là nghe người khác nói, nghe nghe, ông ấy lại ngủ thiếp đi.
Nhìn ra được, có nhiều người đến thăm ông ấy như vậy, ông ấy rất vui mừng, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi gì, thân thể như thế nào mình là người rõ ràng nhất, ông ấy đã sớm có cảm giác với tình huống của mình. Sau một lần ông ấy tỉnh táo lại, đột nhiên tràn đầy sức lực sai người đỡ mình ngồi dậy, Trần Bình lập tức kinh hoảng.
Một người suy yếu đến mức này, đột nhiên lại có tinh lực như vậy, không thể không làm cho người ta nghĩ đến một câu, cái kia gọi là hồi quang phản chiếu, sự thật chứng minh, đây quả thật là hồi quang phản chiếu, ông ấy cùng Trân Lão Tam nói rất nhiều chuyện trước kia, nói đến ba mẹ bọn họ, nói đến anh em bọn họ, cuối cùng là dặn dò hai anh em Trần Bình và Trần An nâng đỡ lẫn nhau, con cháu hòa thuận, cùng nhau đem cuộc sống trôi qua hồng hồng hỏa hỏa*, đợi đến khi hai người bọn họ đồng ý, nhìn con gái con cháu đây phòng, mỉm cười nhắm hai mắt lại.
*¿T£Tzk (Thành ngữ): hình dung sự thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả. *
Sau một hồi hít thở không thông, trong phòng bệnh liền truyền đến tiếng gào thét khóc lớn.
Trân Kiến Quân đi ra khỏi phòng bệnh, Hứa Hiểu đi theo, đưa cho anh một tờ khăn giấy, Trần Kiến Quân nhận lấy, lau nước mắt nơi khóe mắt, đi về phía trước một đoạn, đi tới bên cửa sổ, nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ, thở dài một hơi thật sâu....
Tổ chức tang sự rất phiên phức, nhưng Trần gia ở chỗ này rất có tiếng tăm, lúc trước bác cả Trần còn là đội trưởng, danh tiếng rất cao, cho nên có rất nhiều người đến hỗ trợ, đem tang sự làm đến vô cùng náo nhiệt, đây là chuyện tốt, càng nhiều người đến chứng tỏ anh càng biết làm người.
Con cái của Trần Lão Tam cũng đều đã đến đông đủ, đều là do bác cả Trân chăm sóc lớn lên, không đến không được, Trân Hướng Hồng, Trân Hướng Hoa hai người bọn họ vốn ở nơi này, không cần phải nói, ở thủ đô Trân Hướng Quyên, Trần Kiến Cường cũng trở về, còn có Trân Kiến Minh luôn chạy khắp nơi, mặt khác, hai đứa con trai nhà bác hai Trần là Trần Ái Quốc Trần Ái Đảng... Sau khi tang lễ này kết thúc, cung cấp cho người trong thôn không ít đề tài nói chuyện, người kia vận khí đúng là may mắn, khiến những người già khác nhìn thấy đều hâm mộ, nếu như bọn họ ra đi, trong nhà có thể náo nhiệt như vậy thì tốt rồi, chết cũng có mặt mũi!
Đợi đến sau khi tang sự hoàn thành, Trần Lão Tam gây đi hơn hai cân, hơn nữa sau đó, ông liền ở chỗ quê nhà mời những tiên sinh phong thủy đến xem mộ địa cho mình, quan tài của ông đã sớm chuẩn bị xong, nhưng nơi chôn cất vẫn không chưa để ý tới, hiện tại ông muốn bắt đầu tìm, Trần Kiến Quân nhìn thấy ông như vậy, cũng không ngăn cản, cứ để cho ông tìm là được, nhưng vừa quay đầu lại, lập tức lôi kéo bọn họ đến bệnh viện lớn kiểm tra sức khỏe toàn thân, chỗ nào suy yếu liền bồi bổ chỗ đó, nơi nào có bệnh liền điều trị nơi đó.
Mùi hơi thở xế chiều trên người ông cũng khiến ba anh em Trần Khải Triều khẩn trương, Trân Khải Triều vốn muốn trở về thủ đô, nhìn ông nội như vậy, cũng không đành lòng trở về nữa, thông qua máy tính chỉ huy điều khiển từ xa, bản thân ở lại bên cạnh ông nội tận hiếu. Không ít lần làm chuyện Thải Y Ngu Thân*, cuối cùng Trân Khải Húc thành công làm cho tinh thân Trần Lão Tam phấn chấn lên.
*#⁄2k‡S3%: Thành ngữ Trung Quốc, trong thời kỳ Xuân Thu có một người tên gọi là Lão Lai Tử, ẩn sĩ Sở Quốc, rất hiếu thuận, đã 70 tuổi nhưng vì để cha mẹ không nhìn thấy mái tóc bạc của mình rồi buồn, ông đã làm một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ mặc lên người giả vờ làm trẻ con nhảy múa khiến cha mẹ vui vẻ. (Một trong 24 tấm gương trong tác phẩm 'Nhị thập tứ hiếu' do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. )*