Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 285 - Chương 285: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (3)

Chương 285: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (3) Chương 285: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (3)Chương 285: Năm Tháng Bình Yên, May Mắn Có Em Làm Bạn (3)

Cậu trực tiếp báo cáo vợ cậu hiện tại mang thai vất vả cỡ nào, ăn cơm có bao nhiêu soi mói, sau đó nói cô ấy thèm những món ăn nào đó, vừa lúc, món ăn kia lại là sở trường của Trân Lão Tam, Lưu Điền Phương cũng không làm ra được loại hương vị này, Trân Lão Tam liên điên đảo gọi cháu dâu trở về, ông làm cho cô ấy ăn, nhất định sẽ làm cho chắt trai hài lòng!

Có việc này làm, lúc này mới có sức sống.

Thành công này làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tinh thần rất quan trọng, chỉ cần một một việc này, tinh thần không giảm sút, người liền có thể sống thêm một trăm năm nữa, nhưng chỉ cần một việc khiến tinh thần sa sút, cho dù thân thể không có bệnh tật gì, cũng phải suy sụp.

Ngày thứ ba đầy tháng đứa con thứ hai của Mạc Hân Đồng, chính là ngày mà vợ Trần Khải Triều kiểm tra ra mình mang thai, qua mười tháng nữa cậu sẽ thăng cấp làm bai

Trân Khải Thành cũng không cam lòng chịu thua, tính ra, chờ sau này đứa nhỏ sinh ra, đứa nhỏ của cậu so với Trần Khải Triều nhỏ hơn hai tháng, đến lúc đó có thể cùng với anh bạn nhỏ Trần Kha Văn lớn lên cùng nhau, vì tình cảm của bọn nhỏ sau này, bọn họ nhất trí quyết định, phải tụ tập nhiều hơn, bằng không cho dù là anh em, không thường xuyên ở cùng một chỗ thì tình cảm cũng sẽ nhạt đi, còn có một lí do khác, đó chính là có thể ở bên ông bà nội nhiều hơn.

Ở cái tuổi người già này, thật sự là đếm từng ngày một, bọn họ lo lắng ông bà nội của bọn nhỏ cũng sẽ biến thành bộ dáng giống như ông nội Trần của bọn họ.

Trân Kiến Quân đối với tâm tư bọn họ trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng chỉ biết hoan nghênh, có thể thật sự là đã lớn tuổi rồi, anh cảm thấy trong nhà có thêm mấy cái đầu củ cải đỏ rất náo nhiệt, càng nhiều càng tốt, anh một chút cũng không ghét bỏ âm ï, nhìn bọn nhỏ tràn đầy sức sống nhảy nhót, liền rất thoải mái. Hứa Hiểu lại càng hoan nghênh, nếu như không phải bọn họ làm việc không ở cùng một chỗ, cô ước gì bọn họ đều đem đứa nhỏ giao cho cô chăm sóc. ...

Hứa Hiểu tiến vào thời kỳ mãn kinh, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đột nhiên trở nên dong dài, đối tượng dong dài của cô, không ai khác, chính là Trân Kiến Quân, tính tình của cô trở nên nóng nảy, cũng không có gì quá đáng, đợi đến khi Trân Kiến Quân ý thức được, hiện tượng này đã kéo dài được một thời gian.

Trong tay Hứa Hiểu cầm một quyển bí tịch bảo dưỡng, đó là quyển sách cô mua về ở quán ven đường, miệng cô lảm nhảm niệm không ngừng: "Anh nói xem mấy thứ này sao có thể nói lung tung như vậy được? Thật sự có người mua về làm theo lời nói ở trên này thì làm sao bây giờ? Lừa gạt người khác, đó chính là làm hại người, anh nói xem sao lại có người ngu ngốc như vậy? Chủ quán kia nói lúc trước tổng cộng có bốn quyển, em đã mua quyển cuối cùng, bọn họ sẽ không thể lừa trẻ con được nữa, đúng chứ."

Trần Kiến Quân giật giật lông mày: "Đương nhiên là không thể a, nội dung trên đây anh cũng đã nhìn qua một chút, cũng không có chỗ nào hại người."

"Nó cố ý đánh lừa người khác a, cà chua và thịt bò không thể ăn cùng nhau, vậy không thể ăn sao? Gia đình chúng ta vẫn thường làm mà, còn có củ cải đỏ và củ cải trắng không thể ăn cùng nhau, cái quỷ gì vậy? Cơ sở khoa học ở đâu? Lần trước em đọc tin tức, thấy một quảng cáo sản phẩm chăm sóc sức khỏe, quảng cáo đó nói rất kỳ diệu, nói chỉ cần ăn liền có thể chữa khỏi hoàn toàn trăm thứ bệnh, có bệnh chữa bệnh, không có thì phòng ngừa bệnh, anh nói đó là sự thật sao? Nếu không em mua mấy hộp thử xem, gửi cho ba mẹ em, lần trước ba em lại nằm viện, nhưng không có vấn đề gì lớn, nếu như không phải mẹ em lỡ miệng nói ra, thì em cũng không biết, anh nói ba em sao lại cố chấp như vậy? Biết dạ dày của mình không tốt, còn không quản được miệng mình, mẹ em cũng thế, cần gì phải giấu em chứ? Em có thể làm gì với bà ấy đây? Nói cho em biết đi em có thể làm gì bây giờ...

Đề tài cứ như vậy từ thực phẩm đến sản phẩm chăm sóc sức khỏe rồi đến ba cô, mấy đề tài này không có một chút liên quan gì đến nhau, nhưng chính là lại thông suốt kết nối với nhau như vậy, Trần Kiến Quân lặp lại lời hôm nay anh đã nói hai lần: "Nếu không em gọi điện thoại nói với anh hai, bảo anh ấy khuyên nhủ ba, hoặc là giấu những thứ đó đi, tìm không thấy thì không có thể uống nữa."

"Anh nói phải, em biết, em đã nói với anh ấy, chỉ là phàn nàn với anh một chút thôi."

Trần Kiến Quân xoa xoa mi tâm.

Nhìn động tác này của anh, Hứa Hiểu nhướng mày, nóng nảy: "Có phải anh chê em phiền không? Em thì làm sao hả? Em cũng đâu có nổi giận với anh đâu? Em chỉ muốn nói thêm vài lời, không phải anh chê em phiền đấy chứ?"

Trần Kiến Quân lắc đầu theo bản năng.

Hứa Hiểu liền an tĩnh lại: 'Vậy là tốt rồi, em nói cho anh biết, trong lớp em có một học sinh, phẩm chất kiêm ưu tú, đặc biệt xuất sắc, nếu như em có con gái tâm tuổi như vậy, nhất định phải để cho cậu ấy làm con rể em."

Trần Kiến Quân nghe đoạn này, bắt đầu nghĩ, Hứa Hiểu mấy ngày nay đã là lần thứ mấy nói đến người này, ừm, là lần thứ ba, nhưng cô vẫn cứ hứng thú bừng bừng như vậy.

Trần Kiến Quân tiếp tục sử dụng câu trả lời cho đầu tiên kia: "Thật đáng tiếc."

"Anh cũng cảm thấy đáng tiếc đúng không? Em cảm thấy..."

Nhìn Hứa Hiểu còn có ý muốn tiếp tục nói tiếp, Trần Kiến Quân dùng đòn sát thủ: Nhưng mà em đừng nói như vậy, đừng nói như vậy trước mặt anh, anh nghe xong trong lòng liền thấy không thoải mái."

Hứa Hiểu đặt tay lên trán Trần Kiến Quân: "Sao lại không thoải mái?"

"Có phải anh ghét bỏ anh đã già rồi hay không, luôn khen người khác tốt, anh cũng đâu có khen người phụ nữ khác, em chính là người tốt nhất."

Nghe xong lời này, Hứa Hiểu ngượng ngùng, cô quay đầu, nhẹ giọng, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Được rồi, em không nói, không nói nữa, anh cũng đừng nói như vậy, mới bao nhiêu tuổi chứ, anh cũng không sợ người khác nghe thấy cười anh à..."

Trân Kiến Quân nở nụ cười.

Hiểu Hiểu vẫn là bộ dáng trước sau như một, nói những lời hơi sến sẩm một chút cô liên ngượng ngùng, làm cho người ta nhịn không được đem suy nghĩ phóng thích đến hơn hai mươi năm tháng thanh xuân, anh nghĩ đến trước kia, khóe miệng tươi cười cũng không ngừng lại.

Năm tháng bình yên, may mắn có em làm bạn.
Bình Luận (0)
Comment