Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 286 - Chương 286: Phiên Ngoại (1)

Chương 286: Phiên Ngoại (1) Chương 286: Phiên Ngoại (1)Chương 286: Phiên Ngoại (1)

Từ Linh Linh nhìn đồng hồ, sắp tan làm rồi, cô vừa cười vừa gõ gõ bàn phím.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của thằng con trai, cả nhà đã bàn tính tối nay sẽ đi công viên giải trí chơi.

Người ngồi cạnh thấy cô cười liền hỏi: "Linh Linh, bộ có chuyện gì vui lắm sao?"

Người vừa nói chính là Triệu Thư.

"Không có gì đâu. Hôm nay là sinh nhật con trai tôi. Lâu lắm rồi cả nhà mới đi công viên giải trí."

"Sinh nhật con trai cô à, tôi có cái này tặng nó, nhớ nói cho nó biết đây là quà sinh nhật của dì Triệu đấy nhé." Triệu Thư lấy ra một gói sô cô la nhãn hiệu nước ngoài từ trong ngăn tủ, loại sô cô la này đang rất được ưa chuộng.

Từ Linh Linh nhận lấy rồi cảm ơn: "Ừ, lần sau tôi bảo nó cám ơn cô nhé."...

"Cả nhà tính đi công viên nào vậy?"

"Đi công viên Hạnh phúc."

"Ồ, công viên mới mở à, tôi chưa đến đó nên không biết, khi nào đi rồi nhớ kể cho tôi nghe nhé. Cũng sắp tới sinh nhật con gái rồi, nếu thấy được, tôi cũng sẽ dẫn con bé đến đó chơi."

"Cốc cốc" đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Một cô lao công bước vào.

Hai người liếc nhìn nhau, cười cười rồi tiếp tục nói: "Bạn tôi có gửi mấy cái phiếu giảm giá, để đấy không xài thì tiếc lắm, nếu không do miệng mồm tôi sẽ không lấy chúng đâu."

"Biết đâu có ưu đãi hấp dẫn."

Cô lao công đương nhiên cũng nghe được những lời này, bà lặng lẽ lấy bao rác ra, rồi bỏ vào thùng túi rác mới. Trước khi ra ngoài, bà ngẩng đầu nhìn hai người trong phòng làm việc, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng chưa đi được vài bước thì bắt gặp người tới bàn việc, bà lại nhường đường đứng sang bên.

Người trong phòng lúc nãy có chút quen quen, nhưng bà không tài nào nhớ ra, rồi bà nghĩ đến đứa con gái của mình chắc cũng trạc tuổi người bên trong, nhưng con gái bà già hơn. Ở nhà ra ra vào vào vô cùng bận bịu, 30 tuổi mà trông cứ như 40. Còn những người làm việc ở đây đều được công ty chăm lo chu đáo, hàng tháng nhận lương đầy đủ, môi trường văn phòng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Bà nhanh chóng rút lại suy nghĩ của mình.

Công việc này bà không dễ gì mới kiếm được, dù công việc không quá bận rộn, thu nhập cũng rất khá, nhưng nói ra cũng không dễ chịu lắm. Bà nghĩ giờ mà được cử tới chính phủ quét dọn cũng có thể khiến người khác trầm trồ không thôi.

Tan làm, Trần Mai quay về phòng trọ, chông bà vẫn chưa về, bà tranh thủ đi chợ mua rau, lựa vài bó rau mang về, đợi khi chồng bà về thì cũng kịp lúc bữa tối.

Bữa cơm rất bình thường, chỉ có cơm, rau xanh, mắm muối nhưng hai người đều rất hài lòng.

Họ sống một cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần có cơm và một ít thịt là tốt lắm rồi.

"Bạn tôi đã gọi cho tôi, nói rằng nếu đưa một khoản tiền thì có thể vào được Nhất Trung. Nhưng ông ấy có thể giúp đỡ với yêu cầu ít hơn." Ông thấp giọng nói.

Trân Mai lập tức cau mày: "Bao nhiêu?"

"Lúc đầu là bốn vạn, nhưng giảm xuống còn ba vạn tám."

Trân Mai hít một ngụm khí lạnh: "Sao mà cao thế"

"Tôi đi nghe ngóng hết rồi, tất cả đều có giá bốn vạn. Nếu không phải điểm số của Gia Vĩ quá thấp, có đưa thêm tiền tôi cũng không đưa đâu."

Trân Mai im lặng, bà cảm thấy áp lực trên vai vô cùng nặng nề, nhưng chỉ đành bất lực: "Chỉ thiếu có 4 điểm thôi, thiếu có 4 điểm thôi.

"Đừng nói là 4 điểm, thiếu một điểm cũng không được, đó còn là Nhất Trung nữa."

Nhất Trung là trường trung học tốt nhất trong huyện. Ban đầu, trường này vốn chẳng nổi tiếng gì, nhưng những người đồng hương đã đầu tư rất nhiều vào cơ sở hạ tầng và đào tạo giáo dục, họ bỏ ra rất nhiều tiền và tâm huyết, và thế là một ngôi trường nổi tiếng đã xuất hiện, một ngôi trường không thua kém bất kỳ trường trung học nào trong thành phố.

Kỳ thi tuyển sinh vừa kết thúc, đứa cháu trai lớn học giỏi nhất lại thiếu mất 8 điểm so với điểm chuẩn Nhất Trung, nhưng tính ra cũng không quá tệ. Ngoài Nhất Trung còn có Nhị Trung, nhưng điểm chuẩn Nhị Trung còn thua xa Nhất Trung.

Lam Thành xoay quạt vào mình: "Chúng ta sẽ đi vay tiền để thằng bé có thể vào học Nhất Trung."

Trân Mai nghe xong không nói gì, thật lâu sau, bà nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta vẫn chưa trả nợ xong."

"Nhanh thôi mà, hai năm nữa chúng ta có thể trả hết nợ. Nếu thằng bé học giỏi, sau này sẽ có lãi, sau đó hai năm nữa chúng ta có thể dứt nợ rồi." Lam Thành hạ quyết tâm.

Nếu không phải chuyện xay nhà mấy năm trước, con trai lớn ngã lầu nhập viện, sau này lại không thể làm việc nặng thì cả gia đình họ sẽ không phải sống trong cảnh nợ nần chồng chất thế này.

"Bạn học của ông không thể giúp chúng ta nói chuyện sao? Ông ấy cũng biết hoàn cảnh của chúng ta mà."

"Đây đã là nhờ ông ấy giúp rồi, còn chuyện thân quen, tôi với ông ta đâu có thân đến vậy."

Trần Mai không nói nổi nên lời. Bà cũng ủng hộ cháu mình học hành, trong bao nhiêu đứa cháu thì chỉ có nó là học giỏi nhất, chỉ có học hành mới có công ăn việc làm ăn, mới có cuộc sống tốt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment