Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 287 - Chương 287: Phiên Ngoại (2)

Chương 287: Phiên Ngoại (2) Chương 287: Phiên Ngoại (2)Chương 287: Phiên Ngoại (2)

"Bà có người bạn nào có thể giúp chúng ta không?" Lam Thành nhìn bà: "Mấy người ở thôn Trần Ốc cũng được lắm. Bà cũng là người thôn Trần Ốc, bà xem ai có thể..."

"Ông nghĩ đi, đã lâu rồi tôi không liên lạc với họ nữa." Trần Mai thở dài, năn nỉ đến cửa thế này có ích lợi gì chứ, nhưng nghĩ đến mấy vạn tệ, bà lại ngồi xuống đất, lật mặt sau tờ lịch viết tên các bạn cùng lớp xem ai có thể giúp được mình.

Khi viết tới tên người bạn cũ ngồi cùng bàn, bà chợt dừng lại, Trần Hướng Hồng.

——Một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí bà, cuối cùng bà cũng biết tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc, người nhân viên mà bà nhìn thấy hôm nay trông rất giống Trần Hướng Hồng lúc còn trẻ!

Là con gái của Trân Hướng Hồng sao?

Bà nhớ hai đứa con gái của bà đều đang ở thủ đô, bà lắc đầu và quyết định ngày mai sẽ đi nghe ngóng một phen.

Lần nghe ngóng này, bà có thể dễ dàng biết được tên tuổi, bà cố gắng làm quen với mấy người lao công nên cũng lấy được nhiều thông tin hơn. Ví dụ như, nhà cô ấy ở gần đây, cô ấy đã lập gia đình và có đứa con trai, gia cảnh rất tốt, có xe hơi và nhà cửa, cả ba và mẹ đều sống ở đây.

Bà cho rằng, tuổi này không thể là con của người con gái út nhà họ Trần, mà là họ Từ. Bà nhớ ra Trần Hướng Hồng cũng có một đứa con gái, một đứa con gái nhỏ bị cho đi, sau đó mới sinh ra đứa con trai duy nhất, bà nhớ lúc đó bà còn là thành viên của nhóm hay đi buôn chuyện.

Đẻ ra đứa con trai nhưng lại bỏ đi đứa con gái là điều hết sức hiếm hoi vào lúc đó.

Nếu quả thực là vậy thì bà đã đoán đúng. Trần Mai bí mật đi theo Từ Linh Linh, bà thấy cô ấy bước vào một tiểu khu. Cô ấy cúi đầu với hai người đang nói chuyện tới sau rồi cũng theo đó đi vào. Bà nhanh chóng đi theo con đường cô ấy vừa vào, cũng may không bị lạc, nhìn khu bất động sản ở đây, bà cắn răng bước qua cánh cửa lớn.

Nhìn dãy số trên thang máy bà liên cau mày, rốt cuộc là tâng mấy đây?

Bà nghiến răng, đành phải kiếm từng lầu vậy, bắt đầu từ lầu hai trước.

Dù sao cũng chỉ nằm trong tòa nhà này, sau cùng cũng tìm ra thôi!

Vương Lập Xuân không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, họ đứng ở một góc khá kín đáo trong công viên, hai người cứ thế nhìn nhau, nhưng người đối diện đã lộ rõ vẻ khó xử.

Nhìn cái vẻ thành khẩn trên khuôn mặt đó, nếu không phải Vương Lập Xuân tự nhéo mình một cái xác nhận mình nghe đúng, có lẽ bà sẽ không thể nào tin được cái người đứng đối diện đang đe dọa bà.

"Bà còn suy xét cái gì nữa? Nếu bà không muốn con gái biết chuyện này, thì chỉ cần đưa tôi bốn vạn tệ, tôi bảo đảm sẽ không nói ra!"

"Làm sao tôi có thể tin vào lời bảo đảm của bà chứ, bốn vạn tệ lận đó, bà cho rằng tôi là cây ATM sao?" Vương Lập Xuân trầm mặc khinh thường.

"Tôi, tôi đảm bảo không có lần saul Tôi thê đấy! Nếu có lần sau, tôi sẽ bị sét đánh chết, tôi sẽ chết không toàn thây!" Sợ Vương Lập Xuân không tin mình, Trần Mai liền thê thốt.

"Bây giờ mấy người thề thốt chắc ít lắm nhỉ? Có ai mà không dám thề cơ chứ?"

"Tôi có thể viết giấy làm chứng!"

Vương Lập Xuân im lặng một lúc: "Để tôi suy nghĩ cái đã, đến lúc đó tôi sẽ cho bà biết."

"Được rồi, tôi cho bà thời gian ba ngày. Sau ba ngày chúng ta sẽ gặp nhau vẫn ở chỗ này, vào giờ này. Tôi không muốn làm phiền đến gia đình hạnh phúc của bà, tôi cũng hết cách rồi ..." Lúc đang nói, bà che miệng lại, không thể nói nổi nên lời.

Cho dù bà có nỗi khổ tâm thế nào, hay có lý do gì đi nữa, Vương Lập Xuân cũng không bao giờ chịu nhìn lấy bà, tinh thần hỗn loạn, bước chân vội vã, thậm chí còn quên mất mớ rau vừa mới mua ở góc đường.

Trân Mai đứng ngơ ngác trong góc một lát, bà lau nước mắt, nhìn xung quanh như một tên trộm rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Vương Lập Xuân vừa về tới nhà liên mang chuyện này nói cho Từ Vận biết.

Giọng điệu của bà đã không còn bình tĩnh như trước: "Tôi phải làm sao bây giờ, bà ấy nói nếu chúng ta không chịu đưa tiền thì sẽ nói cho Linh Linh biết..."

Từ Vận tức giận: "Gì mà phải làm sao chứ! Bà ta muốn nói cứ để bà ta nói, chúng ta không làm gì đáng xấu hổ cải"

"Nhưng cứ như vậy để con gái biết không phải sẽ rất tệ sao?" Vương Lập Xuân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, con gái đã lập gia đình, ba mẹ con rể đều đã mất, lại là bạn cùng lớp với con gái nên con rể sống ở đây luôn, người một nhà cứ thế sống chung với nhau.
Bình Luận (0)
Comment