Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 288 - Chương 288: Phiên Ngoại (3)

Chương 288: Phiên Ngoại (3) Chương 288: Phiên Ngoại (3)Chương 288: Phiên Ngoại (3)

Không phải kiểu ở rể gì, nhưng dù bị cho là ở rể thì cuộc sống cũng chả có gì thay đổi, bà ở nhà làm nội trợ, chăm cháu ngoại, mỗi ngày trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Nhưng bậy giờ lại có người muốn phá hoại cuộc sống đang rất tốt đẹp này, bốn ngàn tệ chứ đâu có ít, nhưng bà nghĩ không phải là không cho được, trong nhà vẫn có ba người đang đi làm công, dù không phải máu mủ ruột thịt gì nhưng vẫn đối xử với Từ Vận rất tốt.

Nếu có thể giải quyết được, bà sẵn sàng chỉ tiền.

"Bà ấy muốn xin tiền học phí cho cháu trai..."

Từ Vận tỏ thái độ kiên quyết: "Lý do gì cũng không được, cứ thế đưa tiền ra chẳng khác nào nói chúng ta làm sai, rõ ràng chúng ta quang minh chính đại làm mài Giờ con bé đã trưởng thành rồi, bình thường con bé đối xử với chúng ta thế nào, bà cũng nhìn thấy mà, nói cho nó biết cũng đâu có sao, dù sao cũng chẳng thể giấu được cả đời. Ở đây, tôi chỉ quen biết với mấy người sống cùng thôn, còn lại tôi không quen biết ai cả. Sớm muộn gì cũng sẽ có người nói ra thôi, cho nên tôi thấy chúng ta nên nói cho con bé biết thì hơn."

Nghe Từ Vận nói vậy, Vương Lập Xuân chỉ đành im lặng thở dài, những việc trọng đại trong nhà luôn do Từ Vận quyết định, giờ ông đã hạ quyết tâm, bà cũng không có lý do gì thuyết phục ông từ bỏ cả.

"Vậy thì nói đi." Cái chuyện này bà đã canh cánh trong lòng suốt mấy chục năm rồi.

Họ nhanh chóng chọn thời gian gặp mặt, cả ba người đều ở trong nhà, đóng cửa kéo rèm kín mít, Từ Vận và Vương Lập Xuân ngồi trên ghế sô pha, còn Từ Linh Linh thì ngồi đối diện với họ, bầu không khí trong nhà vô cùng căng thẳng.

Sao cứ giống như đang xét xử một vụ trọng án thế nhỉ?

Cô đã làm sai gì sao? Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, Vương Lập Xuân bắt đầu kể về thời điểm Từ Vận bị thương và được bác sĩ chẩn đoán vô sinh...

Từ Linh Linh chỉ yên lặng ngồi đó, cẩn thận lắng nghe những lời Vương Lập Xuân nói.

Không dễ gì nói hết mọi chuyện, nhưng Từ Linh Linh cũng chỉ im lặng, một giây, hai giây, ba giây...

Nhịp tim của Từ Vận và Vương Lập Xuân lập tức tăng nhanh, dù Từ Vận có kiên quyết thế nào, ông không dám mở miệng cũng không dám khẳng định cho đến khi có được câu trả lời chắc chắn từ con gái.

Ông cho rằng mối quan hệ bao lâu nay giữa họ là điều đáng để tin tưởng, nhưng lỡ như, bang bang... ——

Đột nhiên, Từ Linh Linh phì cười.

"Ba mẹ gọi con vào với cái bầu không khí căng thẳng thế này làm con tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm, thì ra là chuyện này. Hai người đừng suy nghĩ nhiều nữa, con đã biết từ trước rồi."

"Cái gì?! Con biết từ trước rồi?!" Hai người đồng thanh lên tiếng, không dám tin vào tai mình.

Từ Linh Linh gật đầu: "Đúng vậy, con biết từ trước rồi."

"Con biết khi nào?" Vương Lập Xuân vội vàng hỏi.

"Nói chính xác thì, lúc con bảy tuổi đã từng nghe qua rồi."

Nghe vậy, vẻ mặt Từ Vận trở nên nghiêm túc: "Ai nói cho con biết?"

Trước đây ông quen biết rất nhiêu người, là ai có dã tâm muốn trả thù ông chứ.

Đứa trẻ này lúc đó còn quá nhỏ, lại đột nhiên nghe được chuyện như vậy nhất định sẽ rất buồn.

Từ Linh Linh cười nói: “Con vô tình nghe được người ta nói lúc sang nhà họ Mã rủ San San đi chơi. Ba mẹ đừng nhìn con như vậy, lúc đó con còn tưởng họ đang gạt mình, lại còn nghĩ bọn họ thật nhỏ mọn làm sao. "Sau này không còn ai nhắc gì về chuyện đó, con cũng không để tâm nữa, cho đến lúc học năm ba đại học con đã đi khám sức khỏe. Đây là tờ kết quả xét nghiệm máu, con nhận ra nhóm máu của con và của ba mẹ không hợp nhau, cho nên con mới biết hai người không phải là ba mẹ ruột của con." Nói đến đây, giọng điệu của cô không còn nhẹ nhàng nữa, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Lúc đó con rất ngạc nhiên, con nghĩ chắc kết quả có sai sót nên đã làm lại lần nữa."

Từ Vận và Vương Lập Xuân có chút sững sờ, thật không ngờ con gái của mình đã biết chuyện này từ lâu, hơn nữa lại còn mang ra chứng cứ rành rành không thể chối cãi.

Từ Linh Linh nói: "Con đã suy nghĩ rất nhiều, thì ra những lời nói lúc đó là thật, nhưng mà con cũng từ từ chấp nhận. Sau này con hơi tò mò về ba mẹ ruột của mình, cho nên mới trở về quê một chuyến."

"Con đi từ lúc nào chứ?!" Từ Vận sửng sốt, con gái ông chưa bao giờ về đó lần nào!

"Lúc đó con được nghỉ phép dài hạn nên đã đi du lịch với mấy đứa bạn, trên đường về con đã ghé qua đó." Đó là quê hương của ba cô, cô nhớ mãi cô chưa từng về quê bao giờ, trước đây cô không biết vì sao lại không được về, cô thâm nghĩ trong bụng có phải người thân của ba nghĩ rằng cô là đứa con gái bị ghét bỏ.

"Con đã đến gặp họ." Đương nhiên, họ mà cô đang nói đến chính là ba mẹ ruột của mình.
Bình Luận (0)
Comment