Chương 289: Phiên Ngoại (4)
Chương 289: Phiên Ngoại (4)Chương 289: Phiên Ngoại (4)
"Sau khi nhìn thấy họ con cũng không có cảm giác gì, cho nên đã quay về."
"Sao con không nói với mẹ sớm hơn, mẹ thật sơ ý quá, không phát hiện ra gì cả." Vương Lập Xuân có chút tự trách bản thân, con gái bà lúc đó chắc phải chịu tổn thương nhiều lắm.
Từ Linh Linh điềm nhiên mỉm cười nhìn Vương Lập Xuân, nhưng cô có thể xem như không có gì sao? Lúc đó cô cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Cô cho rằng người chị họ vì đố ky ghen ghét mình mà cố ý nói dối khiến cô vô cùng khó chịu. Nhưng cho đến khi cô có được bằng chứng xác thực, thì ra họ thực sự không phải là ba mẹ ruột của mình, thì ra cô thực sự là một đứa trẻ bị ba mẹ ruột chối bỏ. Lúc ấy, cô đã phải kiêm nén rất dữ dội để kiểm soát bản thân không bị mất khống chế.
Nghĩ đến cái người chạy tới trước mặt cô với vẻ mặt không cam lòng, lại còn sắp kết hôn với một kẻ nghiện rượu cùng với đồ sính lễ vô cùng lớn. Cô nên gọi người đó là chị họ, nhưng trong mắt cô thoáng chốc xuất hiện tia thất thần, nếu không phải cô, chị họ cô có lẽ đã trở thành con gái của ba mẹ rồi, nhưng nói thế thì sao cô ấy có thể bị ba mẹ thuyết phục kết hôn như vậy được?
Cô ghét bản thân mình và nghĩ rằng chính mình đã cướp đoạt vị trí của cô ấy ....
Nếu không phải cô ấy chạy đến và nói những lời đó, có lẽ cô sẽ mãi u mê trong bóng tối, sẽ mãi sống trong tháp ngà bị bao bọc chặt chẽ, và sẽ mãi lớn lên trong vô ưu vô lo, Từ Linh Linh không nói ra những điều này, nghĩ lại thì chính cô cũng đã kết hôn rồi, trên mặt hơi lộ vẻ thất vọng.
Cổ họng Từ Vận như muốn nghẹn lại, giọng nói trở nên khàn đi: 'Con đã đi gặp bọn họ rồi sao?"
Từ Linh Linh định thần lại: "Dạ, con đã bí mật đến gặp họ, con nghĩ họ không nên nhìn thấy con. Con chỉ đi nhìn một chút rồi quay về, gia đình họ đang sống rất hạnh phúc. Gia đình ba người chúng ta cũng rất hạnh phúc còn gì, con thấy như vậy là tốt lắm rồi."
Những người mà cô nên gọi là ba mẹ và em trai đã đi ngang qua trước mặt cô cười nói không ngừng, họ không hề nhận ra cô đang đứng trong góc dõi theo họ, trông họ thật vui vẻ ngay cả khi không có cô. Nhưng bản thân cô cũng đã có một gia đình rất hạnh phúc, ba mẹ cô cũng hạnh phúc khi có cô, cho nên cô đã dần dần suy nghĩ thông suốt.
Không phải ruột thịt thì sao chứ? Ba mẹ hiện tại không phải là ba mẹ ruột của cô, nhưng lại đối xử với cô còn tốt hơn cả ba mẹ ruột. Cô chỉ cần là con gái của họ là được rồi, quan tâm làm gì đến mấy cái huyết thống kia.
Vương Lập Xuân ôm con gái vào lòng khóc lớn:"Con gái của mẹ, con gái của mẹ!" Trong tiếng khóc của bà xen lẫn niềm vui sướng, từ hôm nay lòng bà đã hoàn toàn bình thản, con gái bà biết điều đó, con gái bà đã biết điều đó từ rất lâu rồi! Con bé đối xử với họ như ba mẹ ruột của mình còn chưa thể khiến bà an lòng sao? Đây là con gái của bà, bà không thể trốn chạy, không thể đánh mất con bé, cũng không thể cắt đứt tình thương với con bé được!
Bàn tay Từ Vận nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng ông cũng không kìm lòng được kéo cả hai người phụ nữ vào lòng. Ông không khóc nhưng đôi mắt đã hằn đỏ, ông luôn tâm niệm nam nhi không thể khóc! Ông trầm mặt, rất khó nhìn ra cảm xúc lúc này trên gương mặt ông, chỉ có thể cảm giác ông đang ôm họ rất chặt.
Sau khi người một nhà cởi bỏ được nút thắt trong lòng, Vương Lập Xuân liền nhớ tới một chuyện: "Tôi phải nói cho A Thành biết chuyện này."
A Thành là con rể của bà, vừa là chồng vừa là bạn đại học với Từ Linh Linh.
Từ Linh Linh lau đi nước mắt, khóe miệng cong lên: "Anh ấy biết cả rồi."
"Cái gì?! Nó cũng biết à?!"
Từ Linh Linh cười ngây ngô: "Đúng vậy, anh ấy cũng biết rồi, anh ấy đã cùng con vê quê mà."
Nghe thấy vậy, cảm xúc của hai người đều rất lẫn lộn, điêu này có nghĩa là gì? Có nghĩa là lúc đó cả hai đứa chúng nó đều đồng cảm cho nhau, một mặt cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng một mặt lại cảm thấy có chút hụt hãng.
Cả gia đình đang yên lành êm ấm lại có người tới quậy phá. Nhưng cuối cùng hạnh phúc vẫn chiếm trọn con tim, thoải mái nói ra mọi chuyện sẽ không còn vướng mắc gì nữa.
"Cả nhà chúng ta mỗi ngày phải thật hạnh phúc nhé."
Từ Linh Linh gật đầu: "Dạ, mỗi ngày sẽ thật hạnh phúc."