Chương 290: Phiên Ngoại (5) Hoàn
Chương 290: Phiên Ngoại (5) HoànChương 290: Phiên Ngoại (5) Hoàn
Hứa Hiểu vừa mở mắt đã thấy Trần Kiến Quân lo lắng nhìn cô.
"Em thấy trong người sao rồi?"
Hứa Hiểu không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu.
Cô vừa trải qua một cơn ác mộng vô cùng chân thật. Từ khi lên tàu về quê, cô đã bắt đầu mơ. Trong giấc mơ, cô thấy mình đến thôn Trần Ốc, phải đi cày ruộng làm đồng, ăn uống cực kỳ kham khổ, rồi giống như thật cô và Trần Kiến Quân đã gặp nhau và yêu nhau sâu đậm. Sau đó cả hai kết hôn rồi về chung một nhà, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì cơn ác mộng ập đến, vừa biết tin mình có thai thì chông cô lại đột nhiên đổ bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất nặng, không cách nào trị được, cuối cùng chưa kịp nhìn đứa con chào đời thì đã ra đi vĩnh viễn.
Trân gia căm ghét mẹ con cô, dù đang mang trong mình huyết mạch Trần gia nhưng họ cũng không thèm quan tâm đến. Cô vất vả cưu mang đứa trẻ, trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng lại phải chịu đựng lời đàm tiếu của người khác.
Kỳ thi đại học mãi mới được tổ chức lại, cô muốn ôm con rời khỏi đây và thi đại học, nhà chồng không hề ngăn cản, họ mặc kệ cô và đứa bé tự sinh tự diệt. Nhưng cô không thi đậu, mọi người xung quanh lại bắt đầu nhìn cô ấy với ánh mắt dè bỉu, coi thường...
Sự tuyệt vọng đó ...
Tim cô đập liên hồi, một cảm giác sợ hãi trỗi dậy, cảm giác tương lai đầy vô vọng như thể có thứ gì đó bóp nghẹt trái tim khiến cô không thở nổi.
Một lát sau, cô thở dài, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Bỗng nhiên, một tiếng cười dịu dàng truyên đến bên tai: "Không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi, một cơn ác mộng đã từ rất lâu rồi."
"Em đã mơ thấy gì sao?" Trần Kiến Quân lay vợ dậy, hai vợ chồng đang ngủ, anh bỗng cảm thấy vợ mình hơi bất thường nên đã ngồi dậy bật đèn lên, anh nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Hứa Hiểu, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng cô đang gặp ác mộng, anh khẽ gọi mấy lần cô mới chịu tỉnh lại.
Đợi nhịp tim từ từ ổn định, cô ngồi dậy, lấy khăn giấy từ trên tay chồng, cô lau mồ hôi trên trán: "Em mơ thấy ác mộng, em mơ thấy lúc chúng ta kết hôn, không phải lúc em mang thai thì anh đổ bệnh sao? Em mơ thấy anh bỏ em mà đi."
Cô cười rồi vùi mặt vào lòng anh: "Thật may chỉ là mơ thôi."
Nói xong, cô không nhịn được ôm lấy cánh tay của chồng mình, áp tai vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn và cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Cô nghĩ chỉ có như vậy mới làm vơi đi sự lo lắng trong cô, giấc mơ vừa nãy cứ y như thật vậy, nhưng cũng may chỉ là mơ mà thôi.
"Sau đó em sinh được đứa bé trai. Kết hôn chưa được bao lâu thì đã mang thai. Em bị người ta nhục mạ, bị gọi là đồ sao chổi, con trai cũng bị cho là cái đồ khắc chết người thân. Em và con mỗi ngày đều trải qua trong đau khổ."
Nhớ tới những lời cay nghiệt cùng với những ánh mắt đầy ác ý trong giấc mơ, Hứa Hiểu càng ôm chặt lấy Trân Kiến Quân.
Nghe cô nói vậy, Trân Kiến Quân có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra, anh đau lòng ôm lấy vợ mình, nếu anh không đến đó kịp có lẽ cơn ác mộng đó đã trở thành hiện thực.
Nhưng nếu thật sự sống trong hoàn cảnh như vậy, hai mẹ con họ sẽ phải trải qua những điều khủng khiếp thế nào chứ?
Anh lại nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Hiểu, giống như đang an ủi một đứa trẻ con: "Không sao, không sao, chỉ là ác mộng, chẳng phải anh đang ở cạnh em sao."
Hứa Hiểu nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của anh, cô ủ rũ đáp: "Ừ." Cô cứ ôm anh như thế cho đến khi ngủ thiếp đi, nhưng Trân Kiến Quân lại không sao ngủ được, đã lâu lắm rồi anh không còn nghĩ gì vê chuyện đó nữa. Lần đó, nếu anh không đến thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Hơn nữa, người đàn ông giàu có Trần Kiến Quân ở thế kỷ 21 kia sẽ như thế nào chứ?
Nghĩ đến đó, anh chợt cười thầm, nhìn khuôn mặt Hứa Hiểu đang ngủ say trên ngực mình, anh cảm thấy mình chỉ gây thêm phiền não cho bản thân thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Ngay từ đầu anh đã chẳng có được câu trả lời, hiện tai anh là Trần Kiến Quân và là chồng của Hứa Hiểu.
Trải qua nhiều năm, anh cũng đã làm rất nhiêu chuyện. Anh cho rằng cuộc sống cứ mãi như vậy thì thật đáng giá.
Sáng hôm sau, Hứa Hiểu tỉnh dậy, đương nhiên cơn ác mộng tối qua đã bị cô ném ra sau đầu rồi, cũng giống như những cơn ác mộng đã gặp trong quá khứ, sáng mai tỉnh dây cô liền quên ngay.
Cô đã nghỉ hưu rồi, nhưng cô vẫn phải đến trường, vẫn phải học lại, nghĩ đến đống bài tập vừa gửi đến hôm qua tinh thần cô liền phấn chấn, hăng hái hẳn.
Trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn thấy Trân Kiến Quân đang đứng đó vây tay tạm biệt cô, cô liền nở nụ cười.
Cuộc sống này thật tươi đẹp, và nó sẽ còn tiếp diễn đến mai sau.