Chương 51: Bắt Cá (2)
Chương 51: Bắt Cá (2)Chương 51: Bắt Cá (2)
"Chị nghĩ mình nên buông bỏ thôi." Cô ấy thích Chu Hồng Quân không phải ngày một ngày hai, nhưng đối phương chưa một lần đáp lại.
"Đàn ông khác phụ nữ, có một số việc đàn ông có thể từ từ, nhưng phụ nữ thì không thể đợi được". Hứa Hiểu tán đồng, đúng là Chu Hồng Quân rất ưu tú, là học sinh cấp 3, nhưng anh ta là điển hình của loại thư sinh nhu nhược, vai không thể khiêng, tay không thể vác, giờ có mấy thanh niên trí thức có thể trở về thành phố chứ?
Ở nông thôn, không có lao động khỏe mạnh cuộc sống kiếm việc làm thì cuộc sống sẽ rất khó khăn. Chị Lý không giỏi việc đồng áng, nếu hai người như vậy ở với nhau, lấp đầy bụng đã là cả một vấn đề chứ nói chi tới chuyện sinh con đẻ cái.
"... Chị biết." Hồi lâu Lê Giai vẫn không lên tiếng, thở dài một hơi: "Nhân tiện, nói cho em biết, khả năng là trong đám thanh niên trí thức sẽ sớm có việc vui đấy."
"Hả? là việc vui của ai thế?"
"Lý Tân với Đường Ngọc Phượng, chị thấy họ nắm tay nhau, lúc trước còn không chịu thừa nhận. Lần này đoán chừng là sắp có chuyện tốt." Hứa Hiểu nghĩ một hồi: "Em nhớ hình như họ là bạn cùng lớp đúng không?"
"Ừ, là bạn cùng lớp, cách nhà không xa, đều xuất thân từ gia đình lao động bình thường. Vì chỉ có một chỉ tiêu ở thành phố, ở nhà chỉ xếp vào hàng bình thường nhưng xuống quê thì thành niên trí thức cả. Cũng phải nói tiếp, bình thường lời hai người họ thường rất có trọng lượng, ở bên nhau thì mọi người cũng không có ý kiến gì.
"Nếu chắc chắn, đến lúc đó báo với em một tiếng." Đều cùng là thanh niên trí thức cả.
"Được, chị về trước, cám ơn em." "Đừng khách sáo."
"Gặp sau nhé."
Trước khi ra cửa, Lê Giai quay đầu lại nhìn Hứa Hiểu đứng ở cửa, Hứa Hiểu là một cô gái đẹp, có khuôn mặt trái xoan chuẩn, dáng người cao, eo mảnh. Hiện tại cô đang mang thai, chiếc đã cao lên nhưng gương mặt trắng trẻo, mịn màng như trước, hồng hào trơn móng, có vẻ béo hơn trước một chút, có thể nhận ra cô sống rất tốt.
Thấy cô như vậy, Lê Giai thật sự hạ quyết tâm đợi Chu Hồng Quân trở vê sẽ công khai nói ra một lần, nếu không được thì thử buông bỏ, đường về xa xôi vời vợi, cô ấy sắp thành gái lỡ thì rồi.
Hứa Hiểu nhìn bóng Lê Giai, sờ sờ bụng, chị Lê thật khó khăn, cuộc sống ở nông thôn là cực hình đối với thanh niên trí thức, sao có thể không phờ phạc cho được?
Cô biết cô không phải chăm lo việc đồng áng, qua mấy tháng cô đã nhìn nhận rõ sự thật. Cha mẹ cô phải đến nông trại, anh cả cô ở trong quân đội, nhưng không có quyền lợi gì, cô và anh hai đều là thanh niên trí thức, người nam kẻ bắc, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Trong hoàn cảnh như vậy mà gặp được người thích mình và mình cũng thích họ mới hiếm làm sao?
Sau một thời gian ngắn quan sát, cô quyết định kết hôn, đến bây giờ có vẻ như sự lựa chọn của cô không hề sai.
Ngày 28, chiêng trống vang lên trong đại đôi, mọi người tê tựu đông đủ, âm thanh biểu thị họ đã sắp chia cá.
Tiền ăn và các loại chia ra thì ăn tết mới ngon, lúc đó Trần Kiến Quân vẫn chưa trở về, lương thực cũng đủ, tiền không nhiều, nhà bọn họ có sáu miệng ăn, những người thực sự kiếm được điểm làm việc là Trần Lão Tam, Lưu Điền Phương và Trần Kiến Quân đã làm hơn nửa năm, Hứa Hiểu được tính vào 6 tháng cuối năm, cộng lại coi như tính thêm một người, tổng cộng được chia hơn 20 đồng.
Thời điểm này, 1 xu có thể mua được một hộp diêm, hơn 1 xu một cân gạo, nghe thì nhiều, nhưng thịt lại hơn 70 xu, cả thảy mua được 30 đến 40 cân thịt, hàng công nghiệp thì đắt hơn, chẳng hạn như một đôi giày da có giá 4 đến 5 đồng, một nồi sắt còn cao hơn thu nhập của một năm. Chỗ tiền này có thể mua được gì chứ?
Tiên lương hàng tháng của Trần Kiến Quân nhiều hơn lương một năm, vì vậy chẳng lạ khi có rất nhiều người muốn vào thành phố làm công nhân vào lúc này, so ra thì đãi ngộ của công nhân thực sự rất tốt, họ làm việc cực khổ ngoài đồng lâu như thế mà đã tương đương tiền lương hàng tháng của một công nhân.
Khoảng cách giữa thành thị và nông thôn thực sự quá lớn, nên mới có rất nhiều người nghĩ đủ mọi cách để vào thành phố, còn đám thanh niên trí thức từ thành phố lại tìm mọi cách để quay trở về.
Trần Kiến Cường lấy thùng và chậu gỗ ở nhà, đã đứng canh bên bờ sông từ lâu, vô cùng phấn khích nhìn mọi người bận rộn.
Giống như cậu còn có những thằng nhóc nữa.
Chỗ bọn có có sông Đông Giang chảy qua, cũng có một khúc sông chảy hiền hòa, hàng năm trước tết họ sẽ dùng lưới đánh cá lớn mấy lần, sau đó chia theo điểm đóng góp trong năm đó.
Mặc dù lưới đánh cá bị rách, sửa đi sửa lại nhưng vẫn sử dụng được.
Bây giờ Trần Kiến Quân là một gã kéo lưới vẻ vang.