Chương 52: Hạt Giống (1)
Chương 52: Hạt Giống (1)Chương 52: Hạt Giống (1)
Suy cho cùng, vóc dáng anh đủ cao, biết bơi, sức lớn, anh đã làm ba năm liền liên tục, tới lúc anh sẽ được chia thêm ít tôm cá góp sức tư cách là người góp công.
Thôn họ còn có ba ao cá, đây mới là thu hoạch chính, thu hoạch trong sông shir là số lẻ, vài năm mà cá mắc lưới chưa đầy hai chục, ao cá lại khác hẳn.
Năm nay nay nắm, bác cả Trần ở trên chỉ đạo, mấy hôm trước ông đã rải cỏ và thức ăn gia súc ở khu vực này để dụ cá, hình như đã dụ được rất nhiều.
Trần Kiếm Quân đứng ở một vị trí thuận lợi, nhanh tay lẹ mắt, vừa thu lưới vừa lén lấy một ít cá nhỏ vào trong trang trại.
Ở dưới nước, chỉ cần anh chạm vào là cá không thể thoát khỏi lòng bàn tay.
Trên bè tre, xung quanh có năm sọt cá lớn, sau khi giăng lưới, bác cả Trần ở trên hét một, hai, ba, vừa thấy bụng cá trắng thì đứng ở bờ sông reo lên: "Ôi! Nhiều cá quái"
"Năm nay thu hoạch tốt."
"Nhiều hơn mọi năm!"
Khe lưới đánh cá rất lớn, nên những gì có thể bắt được đều không nhỉ, năm sọt cá lớn cũng không đủ, bác cả Trần nhờ người lấy hai cái dự bị rồi sắp xếp, sau đó họ chuyển đến ao cá, bí thư chi bộ thôn dẫn kế toán đến bên cạnh, đợi đến khi đủ số lượng cá trong cả ba ao cá rồi chia theo điểm làm việc.
Để ao cá rút nước trước khi đánh bắt, được hòm hòm thì xuống bắt cá, lớn đều bắt hết, còn một ít thì dựa vào bản lĩnh từng người, ai bắt được ở dưới nước thì là của người đó, Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên đã sớm chờ sẵn.
Đây là niềm vui hiếm có.
Gia đình sáu người họ đã được chia ba con cá nặng hai cân, một con cá chép, một con cá trắm cỏ, một con cá trắm đen, nửa còn lại là năm con cá phúc thọ.
Thành quả lao động hơn nửa ngày của Trân Kiến Cường và Trân Hướng Quyên là hơn một cân tôm, ba cân rưỡi lươn, một con cá trê nặng hơn một cân, năm con cá dài bằng ngón tay và nửa thùng trai.
Đúng là thắng lợi trở về.
Con gái thứ hai ở thành phố, muốn ăn cá chỉ có thể mua, vào ngày tế, không phải muốn là mua được cá ngôn nên bà bảo Trần Kiến Quân mang cá trắm cỏ, một rổ trai và hai cân cá tạp sang cho cô ấy, nhân lúc cá còn sống đi nhanh về nhanh.
Những con còn sống thì nuôi trước, yếu thì giết, nếu chết sẽ không còn tươi.
Trân Kiến Dân cũng không ở không, nhà mẹ Liễu Lan ở trên núi, không có cá, nên anh ta muốn gửi qua đó.
Lúc này, cả thôn vui mừng vì được chia cá, tết càng thêm đậm đà.
Họ ở tận cùng phía nam của đại lục, về cơ bản là không thể nhìn thấy tuyết. Lần cuối cùng tuyết rơi đã là chuyện của hơn mười năm trước, cũng mảnh nhỏ, chứ không giống phương bắc, nhiệt độ không quá thấp, lạnh nhất chỉ trên dưới âm 10 độ.
Tuy nhiên, cái lạnh ẩm ướt ở phía nam hoàn toàn khác với cái lạnh khô ráo ở phía bắc, Hứa Hiểu vừa tới đã trải qua mùa đông đầu tiên ở đây, ấn tượng là trời vừa lạnh vừa ướt thấu xương, dù có mặc quần áo dày thế nào vẫn không chống lại được.
Bây giờ còn hai ngày nữa mới đến tết, trời mưa nhẹ, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, cái lạnh thấm vào xương khiến người ta không chịu nổi.
Trần Kiến Quân không sợ lạnh, tố chất của cơ thể anh miễn chê, nhưng nhìn thấy Lưu Điền Phương và mọi người như vậy, anh cố ý xe đạp ra ngoài, xoay người mua bốn túi chườm nóng từ chỗ buôn bán trong xã.
Một cho Lưu Điền Phương, một cho Hứa Hiểu, một cho Trần Hướng Quyên, và một cho Liễu Lan là vừa đủ.
Buổi tối có túi chườm nóng, trước khi ngủ ít nhất cũng có cái ủ ấm tay chân.
Ngày 29 trời quang mây tạnh, dường như biết ngày lành sắp đến, thời tiết cũng tốt lên, cố ý để cho mặt trời lên như bình thường.
Tối hôm đó, cả ba người họ cùng nhau tụ tập tại nhà của bác cả Trân ăn một bữa tối thịnh soạn.
Ngày 30 là lúc cả nhà cùng quây quần với nhau, ngày 29 lại là lúc mọi người cùng bên nhau. Cơm nước do ba chị em dâu và Lưu Điền Phương cùng nấu, tự làm ba mâm cơm thật ngon mang tới, bác cả Trần là anh cả nên làm bốn mâm, cùng hợp thành thập toàn thập mỹ.
Không thể để bác cả Trần nấu toàn bộ cơm, cả Trân Lão Nhị và Trần Lão Tam đều đem khẩu phần của mình đến nấu cùng nhau, nếu không, nhiều người cùng ăn một bữa vậy thì lương thực nhà bác cả Trần sẽ bị vơi đi rất nhiều.
Bác cả Trần cùng sinh được hai trai hai gái, con gái lớn chết yểu, con trai út bị bắt cóc, hiện chỉ còn một trai và một gái đều đã lấy vợ sinh con. Ở sảnh bây giờ là anh Trần Bình đã có một trai một gái, con trai lớn sau tuổi, con gái nhỏ ba tuổi.
Bác hai đi lính khi còn trẻ, may là theo đúng người, hai lần lập công lớn, cuối cùng vì cứu cấp trên mà mất cánh tay trái rồi trẻ về nhà, cưới vợ, sinh được hai con trai. Con cả hiện đang trong quân đội, con nhỏ thì ít tuổi hơn Trân Kiến Quân một chút, sang năm sẽ tốt nghiệp trung học.