Chương 57: Năm Mới (4)
Chương 57: Năm Mới (4)Chương 57: Năm Mới (4)
Trần Kiến Quân phát sạch hết tất cả những phòng bao lì xì đã gói sẵn, mất không ít tiên, nhưng người được nhận lại chỉ có Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương, chi và thu không không hề khớp với nhau, chẳng trách rất nhiều người trẻ muốn kết hôn, sớm sinh con, trong môi trường chỉ có chi chứ không có thu như thế này rất dễ cảm thấy mất cân bằng trong lòng.
Mấy người họ ra ngoài chúc Tết rồi, Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam ngồi ở trong phòng khách đợi những người trẻ tuổi đến chúc tết mình.
Bọn trẻ con thích những lúc như thế này nhất, lúc này mọi người đều sẽ bày ra các món ăn vặt, đa số đều là đậu phộng rang, đậu tương rang, còn có cả quả dại khô được hái trên núi nữa, tuy rất cằn cỗi, nhưng đối với mấy đứa bé không hay được ăn vặt mà nói thì đó đã là món ngon khó có được rồi.
Lưu Điền Phương bày lên bàn bốn món, đậu phộng rang, hạt bí, khoai lang khô, còn có cả bánh quai chèo, chỉ có một đĩa duy nhất nên những người đến sớm sẽ được chia một phần nhỏ, nếu đến muộn thì chỉ còn cái đĩa không.
Con gái của Trân Hướng Hồng đã đến nhà bà ngoại chúc Tết từ sớm, nhà họ Từ bọn họ ở trong thôn tổng cộng cũng chỉ có mấy hộ, rất nhanh đã xong việc rồi, nên sau đó đã đến đây ngay.
Hai cái túi áo đã đựng đầy ắp, trên tay mỗi người đều đang cầm một viên kẹp trái cây, hai chị em cô bé cẩn thận nhét nhó xuống dưới đáy túi để phòng không cho người khác lấy mất.
Cuối cùng là được bà ngoại lì xì cho, cái này thì phải giao nộp, không có đứa trẻ nào có thể giấu làm của riêng được, khi nhận lì xì để không bị rơi mất, bọn họ lập tức phải quay ra đưa lì xì cho mẹ, đồng thời cũng phải dọn đống đồ ăn vặt trong túi, bày ra một cái túi rỗng, để còn đi khắp nơi chúc Tết đựng đồ ăn vặt, chỗ đồ ăn vặt này ăn dân cũng đủ cho bọn họ ăn mấy tháng. Nhà Trần Kiến Quân bọn họ vẫn còn có thể nhận lì xì, cũng chính là Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên vẫn còn đang là học sinh, nhưng nhưng cũng chẳng là gì so với số tiền bọ họ bỏ ra, thời buổi này kế hoạch hóa gia đình vẫn chưa phổ biến, người người nhà nhà đều sinh mấy đứa con, Lưu Điền Phương đã nói về chuyện này mấy lần rồi, đợi đến khi hai đứa cháu của bà chào đời thì tốt rồi, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể để mất tiền.
Tối đến, Trần Kiến Quân cũng chuẩn bị những phong bao lì xì cho người trong nhà, Trần Lão Tam, Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu mỗi người ba mươi đồng, Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên mỗi người năm đồng.
Sau khi mở bao lì, nhìn qua một cái liền bị Trân Điền Phương cầm đi, đổi thành năm xu.
Trân Kiến Cường, Trân Hướng Quyên: "..."
Quá thương cho năm đồng của bọn họi
Sau mồng một là mồng hai, là ngày con gái của các gia đình sẽ về nhà mẹ đẻ.
Lưu Điền Phương không có nhà mẹ đẻ để vê, nhà Hứa Hiểu cũng xa, không về được, cho nên chỉ có vợ Trần Kiến Dân là Liễu Lan về nhà mẹ đẻ, vừa mới sáng ra đã mượn xe đạp đi rồi.
Nhà bọn họ hôm nay cũng có hai vị "khách xinh đẹp" trở về, chính là con gái lớn Trân Hướng Hồng, và con gái thứ hai Trân Hướng Hoa đã gả đi.
Cùng về với bọn họ còn có chồng là Từ Phúc, Cao Quốc Xương và con bọn họ.
Con gái lớn sinh được hai người con gái, đứa lớn tên là Xuân Yên, con gái nhỏ tên là Hạ Yên, người con gái thứ hai thì sinh được một nam một nữ, con trai tên là Cao Hoa Thành, con gái tên là Cao Hoa Mỹ.
Lưu Điền Phương sớm đã chuẩn bị lì xì và đồ ăn vặt rồi, cứ nhìn ra cửa sổ ngóng xem vào giờ họ đến thôi.
Con gái lớn thì còn đỡ, ở gân đây, muốn sang thăm thì đi một bước chân là đến, nhưng con gái thứ hai thì ở trong thành phố, lại phải đi làm, mấy tháng mới về nhà một lần, không biết các cháu trai cháu gái đã lớn thế nào rồi, cháu ngoại không biết đến vậy giờ có còn nghịch ngợm nữa không?
Trân Hướng Quyên nhanh nhẹn, ở nhà luôn bị mẹ kêu đi làm hết cái này đến cái khác, không biết là bây giờ còn phải làm gì, nên đã sớm tranh thủ thời gian chạy ra đầu thôn, nếu như chị hai của cô bé mà đến, thì cô bé sẽ là người đầu tiên được gặp.
"Hây, con nói xem hai chị của con tại sao còn chưa tới, chị cả của con ở gần như vậy mà còn chưa đến." Lưu Điền Phương đi đi lại lại không ngừng nhắc đến hai đứa con gái, mọi người cũng chẳng buồn nghe nữa vì bà nói quá nhiều.
Trần Kiến Quân cầm viên đá giúp Hứa Hiểu đập quả óc chó, một người đập một người ăn, trông rất ăn ý, Trần Kiến Cường ở bên cạnh tự làm tự ăn, cứ một lát lại đập một hạt, do không biết cách đập nên mỗi lần đập đều hơi vỡ, nên phải cẩn thận hơn.