Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 56 - Chương 56: Năm Mới (3)

Chương 56: Năm Mới (3) Chương 56: Năm Mới (3)Chương 56: Năm Mới (3)

"Ồ, chẳng trách phải lật đổ chủ nghĩa tư bản." Lời vừa dứt, Trần Hướng Quyên liền dè dặt nhìn sang chị dâu mình, gia đình chị dâu cũng có thể gọi là đi theo phái tư bản, nên có lẽ cô bé không nên nói như vậy.

"... khụ, say này không được nói như vậy nữa, các em vẫn còn nhỏ." Trần Kiến Quân thấy mọi người đều yên lặng, thì dặn dò một câu, Trần Hướng Quyên liên gật đầu răm rắp: "Em biết rồi, sau này sẽ không nói nữa!"

Lưu Điền Phương thở dài một hơi: "Cả nhà chúng ta cứ sống thật tốt, sẽ không sao đâu." Lúc này vẻ mặt của Lưu Điền Phương vô cùng... lãnh đạm, có vẻ là đang rất phiên muộn.

Trần Lão Tam vỗ nhẹ vào tay vợ nói: "Đã càng ngày càng tốt lên rồi, sau này sẽ càng tốt hơn, có lẽ sẽ có cả cơ hội tìm được người nhà của em."

"Hả? Bọn con còn có cả chú và dì sao?" Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nhắc đến chuyện này.

"Có, nhưng đã mất liên lạc từ lâu rồi, giao thừa đừng nói chuyện này nữa, tới đây nào, lì xì cho các con, ai cũng có phần."

"Mẹ, chúng con cũng có phần sao?" Lúc này Trần Kiến Dân và Liễu Lam đi tới.

"Có có có, mùng hai các con vê nhà mẹ đẻ không?"

"Về chứ, bụng vẫn còn chưa lớn, đi chậm một chút thì không sao đâu?"

"Có cần dùng xe đạp không?”

Trần Kiến Dân do dự một lát rồi vẫn gật đầu nói: "Cần."

Đi xe đạp thì không mất quá nhiều thời gian, điều kiện đường xá thì không cho phép, nhưng có xe đạp thì sẽ có mặt mũi hơn nhiều.

So với hiện tại thì có lẽ cũng là xe sang lắm rồi. Người bình thường sẽ thấy như vậy.

Lưu Điền Phương chuẩn bị tiền lì xì cho tất cả mọi người, Hứa Hiểu và Liễu Lam cầm hai cái, một cái là dành cho cháu trai của bà ấy.

Trời còn chưa tối hẳn đã ăn cơm xong rồi, có được đồ nhắm tối hôm qua, lần này tư thế ngồi ăn của bọn họ tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn hạ đũa rất có thần.

Ăn xong bữa cơm chính là khoảng thời gian của bọn trẻ, chúng cầm những quả pháo còn sót lại như cầm bảo vật chạy khắp nơi, đến khi trời tối liền cầm bó được tự chế, tụ hợp lại với nhau xếp thành một con rồng lửa dài ngoän.

Ngày hôm sau là mồng một Tết, từ sáng sớm mọi người trong thôn đã được tiếng pháo đánh thức, Trần Kiến Quân dẫn Trần Kiến Dân và Trân Kiến Cường cùng với Trân Lão Tam bái lạy tổ tiên, sau đó người lớn trong nhà sẽ đợi những người trẻ hơn chúc Tết, Trần Kiến Quân và hai anh em đến nhà người khác chúc Tết, bắt đầu từ lớn đến bé.

Trần Kiến Cường vẫn còn đang đi học, cho nên toàn là nhận được tiền lì xì bỏ túi, Trần Kiến Quân và Trần Kiến Dân thì khác, bọn họ đã kết hôn rồi, nên cũng đã đến lúc lì xì người khác.

Phần lớn các nhà trong thôn đều mang họ Trần, nói thẳng ra thì đều có họ hàng với nhau, cho nên đến những lúc thế này thì đều phải lì xì, những người tằn tiện thì sẽ thường tránh mặt đám đông, nếu gặp phải đám trẻ trên đường thì sẽ rất gượng gạo.

Trần Kiến Dân rất nhanh chân, chớp nhoáng đã không thấy bóng dáng đâu cả, Trân Kiến Quân trừng mắt lườm về phía anh ta chạy đi, rồi chỉ có thể ngoan ngoan rút lì xì ra.

Người ông họ này đúng là rất biết cách đẻ con.

Nói ra thì quan hệ họ hàng cũng không xa lắm, ông ta và ông nội là anh em họ, xa hơn nữa thì là cùng một tổ tiên, năm nào cũng đến đây chúc tết, lân nào cũng mất rất nhiều tiền, bởi vì nhà bên đó rất nhiều trẻ con. Ông ta đã sinh tận sáu đứa con trai, trong sáu đứa con này mỗi người lại sinh thêm bốn đứa con cả trai lẫn gái nữa, sau đó lại tiếp tục phân nhánh ra...

Chẳng trách năm nào họ cũng phải đi vay thức ăn của người khác, nhiều con như vậy, phải bao nhiêu thức ăn mới đủ chứ.

Nhân lúc người khác đến chúc Tết, anh vội vàng rời đi, còn em trai ở lại đó cũng không sao, vì dù sao cậu cũng không cần lì xì ai.

Nhà tiếp theo là nhà bác cả.

Khi anh đến nơi Trần Kiến Dân đã ngồi trên bàn bóc hạt bí rồi.

Trần Kiến Quân dùng sức võ vai anh ta một cái: "Chẳng có nghĩa khí gì cả!" Sao lại không đưa anh đi cùng chứ.

Trần Kiến Dân thở dốc một hơi, ôi mẹ mới, sao dùng nhiều sức thế: "Anh muốn đập bẹp em luôn à? Anh cũng không thèm nhìn xem lúc đó xung quanh anh có bao nhiêu người, chạy thoát được sao! Mà sao anh lại ra được thế."

Hiếm khi gặp được người nào phải lì xì mà lại vui vẻ như vậy, chắc chắn đã mất rất nhiều tiền.

Trần Kiến Quân lau mồ hôi trên trán: "Lì xì xong hết thì có người khác đến, anh liền ra đây luôn."

Hết nhiều tiền vẫn còn tốt, tiền lì xì có ý nghĩa như vậy, mệnh giá tiền cũng không lớn, đến nhà ông họ thì mang bao lì xì nhỏ thôi.

Trân Bình võ vai hỏi thăm Trân Kiến Quân.

Năm nào bọn họ cũng phải đến một lần như nào: "Quen được là tốt."

Trần Kiến Quân, Trân Kiến Dân: "..."

Không muốn quen chút nào!
Bình Luận (0)
Comment