Chương 55: Năm Mới (2)
Chương 55: Năm Mới (2)Chương 55: Năm Mới (2)
"Ba năm nay mình chưa có quần áo mới rồi, toàn mặc quần áo cũ của anh trai thôi."
"Mình cũng vậy, mình mặc quần áo của chị gái, nhưng năm nay chị ấy lấy chồng rồi, sau này sẽ không có quần áo cũ nữa, chắc là sẽ được mua quần áo mới chứ nhỉ?"
"Cậu mơ đi, lấy quần áo của anh cậu ấy, sửa lại một chút là mặc được rồi."
"Mình tưởng nhà cậu cũng có người làm công nhân."
"Ba mẹ Trân Trân đều làm công chức, tốt thật, mình có thể sờ vào váy của cậu một chút không?”
Trân Trân liếc nhìn tay cô bé kia, trông thấy cũng sạch sẽ thì mới gật đầu: "Cẩn thận một chút, đây là lần đầu tiên mình mặc nó đấy."
Trân Hướng Quyên cũng rất muốn có chiếc váy, từ trước đến giờ cô bé chưa từng được mặc váy, chứ đúng nói là một chiếc váy đỏ nổi bật như thế.
"Mình vừa hỏi cậu đấy, sao không trả lời mình?" Trân Trân Trân bĩu môi nói.
"À2? Xin lỗi mình không nghe thấy, cậu nói gì thế?"
"Mình nói bộ quần áo này của cậu là ai mua cho cậu đấy?"
"Vải anh trai mình mua, còn chị dâu mình may, có đẹp không?”
"Anh trai cậu chịu mua cho cậu, chị dâu cậu không nói gì sao?” Sau khi mẹ cô bé ấy mua váy về, chị dâu đã tức giận mấy ngày liền, nhưng ai bảo cô bé là đứa con gái duy nhất trong nhà chứ, xinh đẹp lại còn học giỏi nữa, thương cô chẳng phải là chuyện bình thường sao.
"Không có." Trần Hướng Quyên lắc đầu.
"Xem ra chị dâu của cậu rất tốt, nhưng cũng đúng, chị ấy là thanh niên tri thức, lại còn là giai cấp có chút vấn đề, cái này ở trong thôn thì không sao, nhưng ở trong thành phố thì đều phải cúi đầu làm người, nếu chị ấy không đôi xử tổ với cậu, thì cũng đừng sợ chị ấy!" Trần Trân Trân tỏ ra dáng vẻ vô cùng có kinh nghiệm.
Trân Hướng Quyên nhìn sang ngang nói: "Ở đây cũng đâu phải trong thành phố."
Trân Trân Trân: "..."
Đợi đến khi bọn họ đi về, cô bé không ngừng nói Lưu Điền Phương về chiếc váy đỏ xinh đẹp nổi bật, Trân Kiến Quân nhìn vào ánh mắt của cô bé, cười nói: "Nếu kỳ sau em thi đạt điểm cao nhất, thì anh sẽ mua một tấm vải đỏ về để chị dâu may cho em.”
"Oa! Anh, anh tốt quá, em nhất định sẽ học tập thật tốt, ngày một tiến bộ!" Trân Hướng Quyên ngạc nhiên nhảy cẵng lên, Trần Kiến Cường đang định nói, thì Trân Kiến Quân đã biết cậu muốn nói gì: "Nếu em thi đỗ cấp ba, anh sẽ mua cho em một đôi giày da."
Thế là cậu lập tức hứa là sẽ học hành thật chăm chỉ.
Nhưng: "Đến lúc đó có cho em đi học không?"
Học cấp ba lại không hề rẻ?
Trần Kiến Quân lại cảm thấy câu này không cần hỏi: "Chỉ cân em thi đỗ, thì sẽ cho em học, em yên tâm, học phí không thành vấn đề, em gái cũng thế, tốt nghiệp cấp ba xong thì tìm việc làm cũng dễ hơn nhiều, chẳng lẽ bảo các em đi học xong lại bắt các em về làm ruộng? Đến lúc đó có lẽ cũng sẽ thi được đại học, học cấp ba xong thì đi học đại học, ở cái thời đại này, sinh viên đại học được đãi ngộ thế nào thì khỏi phải nói, lúc đó mới là thời khắc thay đổi để đối mặt với Hoàng thổ và chống lại vận mệnh."
Trân Hướng Quyên và Trần Kiến Cường liên tục gật đầu, bọn họ đương nhiên là không muốn làm ruộng, làm ruộng rất cực khổ, nếu như có thể vào thành phố làm công ăn lương, tháng nào cũng có nhiều tiền lương như anh cả thì... Nghĩ đến đây hai đứa trẻ càng trở nên nghiêm túc, cứ như đã đang nhận được một nhiệm vụ quan trọng không thể chối từ vậy: "Bọn em nhất định sẽ học tập thật tốt! để đỗ cấp baIl"
Trần Kiến Quân xoa đầu bọn họ: "Ở trong quân đội trình độ văn hóa của anh là cao nhất, học càng nhiều càng tốt, có biết chưa hả?"
Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương ở bên cạnh gật đầu: "Ban đầu khi còn ở nhà lớn ba cũng là vì học được vài chữ nên mới được chọn cho ở bên cạnh thiếu gia, nếu không phải nhờ chuyện này thì đã đi làm công việc tay chân nặng nhọc rồi."
Ban đầu ông được thuê làm người làm cho một một gia đình giàu có, sau này nhân dân trở mình làm chủ thì liên trở thành chủ nhà.
"Mặc dù ba không được ở bên cạnh thiếu gia lâu dài, nhưng cũng học được rất nhiều."
"Ba và mẹ đã quen nhau ở đó sao?"
Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt của cả hai đều trở nên vô cùng phức tạp nói: "Đúng vậy, mẹ còn bị mẹ kế bán đi, để làm việc bên cạnh tiểu thư, bởi vì tình cảm của thiếu gia và em gái rất tốt, thường xuyên qua lại, nên ba mẹ cũng quen biết nhau, sau này thì bà ấy cùng ba về chung một nhà."
"Vậy những ngày tháng sống dưới chủ nghĩa tư bản như thế nào? Bữa nào cũng có thịt cá gà vịt sao, còn được mặc đồ lụa và tơ tằm thoải mái sao?" Trần Hướng Quyên hỏi.
"Gần như là vậy." Trân Lão Tam mơ hồ nói: "Bữa nào bọn họ cũng ăn cá thịt gà vịt đến phát ngấy, ngược lại họ lại thích những món dưa cháo thanh đạm hơn."