Chương 54: Năm Mới (1)
Chương 54: Năm Mới (1)Chương 54: Năm Mới (1)
"Để bác nghĩ kỹ đã, nghĩ thật kỹ, mọi người thấy cây nào thì đừng nhổ, cứ giữ lại, để tôi thảo luận với bọn họ rồi quyết định."
Đây không phải là chuyện có thể quyết định trong một sớm một chiều, bác cả anh lo lắng cũng là chuyện bình thường, ông là đội trưởng, nhưng thôn không phải là nhà của một mình ông, vậy hãy trước hết cứ để sang một bên.
Sau đó bác cả lại hỏi anh: "Quân Tử, bọn họ có thật là được 120 không? Một người nhà đó không phải là..."
Trần Kiến Quân gật đầu: "Là thật ạ, cháu không lừa bác, gia đình anh ấy thu nhập không quá cao, cũng không có nhiều sức lao động, trên còn có ông bà nội, lại già rồi, dưới có bốn đứa con, em trai em gái cũng chưa kết hôn, cộng lại hơn 300 thì phải, chỗ của anh ấy cũng không phải là cao nhất, còn có một người là cao nhất, không dễ thấy, cuối năm được chia hơn 170."
"Họ đã làm gì? Cao như vậy"
"Họ cũng cũng phát triển các nghề phụ, nhưng chẳng qua là có tay nghề, họ điều hành nhà máy giấy, mà không phải ai cũng có thể làm được." Suy cho cùng, bọn họ cũng không có tay nghề này.
Bác cả Trần dằn lòng không được, đêm 30 lập tức chạy đến chỗ bí thư bàn chuyện, muốn thương lượng với những người có danh vọng khác, cuối cùng quyết định thử trông cây ăn quả, đương nhiên không được trì hoãn công việc bình thường, đây chính là tiền đề.
Nhưng chuyện này cũng không phải là vội vàng phút chốc, ngoại trừ nhà ai có giống cây ăn quả tốt được căn dặn đặc biệt ra, những người khác đều không biết tin tức, dù sao bây giờ vẫn là ngày Tết.
Về việc các thành viên trong đội có đồng ý hay không, lúc này đội trưởng đang quản lý vấn đề sản xuất lớn. Ông nói thì nào thì người khác làm thế đó, giống như bí thư im lặng tán thành, bởi vì đây là cây ăn quả, có thể hoàn thành lúc nông nhàn, nơi đó được sử dụng.
Cũng như tại địa phương không thể trồng trọt như trên nói, dù cuối cùng không thành công, cây có thể chặt làm củi dốt, nên cứ để vậy.
Thành công là tốt nhất, cả thôn có thể khấm khá hơn, nếu không thì cũng chỉ lãng phí chút công sức.
Hết hai chín là lại tới ba mươi, ngày này người người nhà nhà đều đã sớm đun nước tắm rửa, gội đầu, tẩy độc, còn mùng một đầu năm thì sẽ không tắm rửa nữa, sau khi tắm rửa sạch thì sẽ được thay quần áo mới, Trân Kiến Cường và Trần Hướng Quyên tranh nhau tắm, rồi mặc lên bộ quần áo mới mà anh trai thưởng cho.
Bộ quần áo bộ đội giả vừa được mặc lên liên bị vây quanh bởi bọn trẻ.
Bộ đồ Trần Kiến Quân đang mặc là đồ lao động của anh, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng rất đẹp, tổng cộng cũng có tới ba bộ.
Quần áo mới của Hứa Hiểu là đầu bầu do cô tự may, mày sắc không nổi bật lắm, nhưng các đường may lại rất tài tình.
Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương mặc những bộ quần áo cũ còn khá tốt, nhưng bông bên trong vẫn còn mới, lúc này quần áo của người nào cũng có miếng vá, quần áo mới mà cả nhà bọn họ may vô cùng xuất chúng, quá bắt mắt, nên hai người họ mới đặt bộ quần áo mới mà Hứa Hiểu may cho bọn họ xuống đáy hộp.
Hồi đầy quần áo của Trân Hướng Quyên là đẹp nhất, khiến cho bạn bè của cô bé rất ngưỡng mộ, nhưng sau đó Trần Trân Trân cũng mặc quần áo mới đến, cô bé ấy mặc một bộ một chiếc váy đỏ tươi, dưới chân đi một đôi giày da bóng loang, trên đầu đội một chiếc băng đô ren đỏ, trong chớp mắt đã áp đảo cô bé mà trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Rất nhiều cậu bé không thể rời mắt khỏi cô bé ấy.
Ba của Trần Trân Trân là nhân viên ở bưu điện, bình thường toàn là ở thị trấn, thỉnh thoảng mới về quên một lần, là nhân vật số một trong lòng các cô gái chạc tuổi.
Cô bé ấy lớn hơn Trần Hướng Quyên một tuổi, cùng cấp cấp nhưng khác lớp, ở trong trường học cũng không dính dáng tới nhau.
Trân Hướng Quyên nhìn mà phát thèm, Trần Trân Trân không phải đi làm đồng, lúc đi học, tan học cũng vì nhà ở gân trường mà không phải phơi nắng nhiều, cho nên trong đám bạn chạc tuổi đen gầy như nhau, thì cô bé ấy là một con thiên nga cao quý duy nhất.
"Tiểu Quyên, quần áo của cậu đẹp quá, mình cũng muốn có một bộ, nhưng mẹ của mình không cho, mà mua chiếc váy này, tiêu mất hai mươi đồng."
"Wow!" Mọi người đều thốt lên khi nghe thấy giá tiền.
Trên mặt Trân Trân Trân lộ rõ vẻ đắc ý, cái này là do cô bé xin mẹ nên mới được đồng ý, nếu như không phải do cô bé ngoan, thì mẹ cô bé đã không giữ lời rồi.
Đây gần như đã là toàn bộ thu nhập trong một tháng của mẹ cô bé.
"Giày của cậu bao nhiêu tiền? Tổng cộng lại là bao nhiêu tiền."
"Giày năm đồng." Đôi giày là do bác của cô bé tặng cho, bởi vì cô bé thường xuyên kèm em họ học bài, nhưng chuyện này có thể nói ra sao? cô bé kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: "Thực ra mình thích đôi khác hơn, nhưng lúc mua thì bán hết rồi, không còn hàng nữa.”
"Mẹ cậu yêu cậu thật đấy, hai mươi lăm đồng liền."