Chương 59: Năm Mới (6)
Chương 59: Năm Mới (6)Chương 59: Năm Mới (6)
"Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên thôi, Xuân Yên nhà con cũng đã đến tuổi đi học rồi, tại sao lại..."
Trần Lão Tam vỗ vai Từ Phúc nói: "Việc làm ăn vẫn thuận lợi chứ? Thuốc của Hướng Hồng uống có hiệu quả không."
Nói đến đây Từ Phúc cũng có tinh thân hơn: "Tốt hơn nhiều rồi, lần trước con đi khám cùng cô ấy, bác sĩ nói cứ tiếp tục duy trì."
Trần Hướng Quyên người chưa kết hôn bị gạt ra bên ngoài: "..."
Trân Kiến Quân người không xen vào được chỉ có thể làm nền: "..."
Ở một nông trường xa xôi nào đó, trong dãy nhà tranh, họ cũng đang vui vẻ đón Tết.
Mặc dù bọn họ đều là những người lao động đến đây làm việc, nhưng Tết đến, tinh thân của bọn họ cũng hưng phấn lên, và cũng có không khí năm mới hơn.
"Lão Hứa, hai vợ chồng nhà ông còn đỡ, ông có ba đứa con, chúng nó đều nhớ đến ông, không giống mấy thằng nhãi nhà tôi, đứa nào cũng coi tôi như bệch dịch, cắt đứt mọi quan hệ với tôi." Một ông già cao lớn mím môi thưởng thức nước đường nóng hổi trong miệng, rồi lại thở dài.
"Tôi có một đứa con trai nhỏ không cắt đặt quan hệ với tôi, nhưng bây giờ đã có người ba khác rồi, chắc cũng đã sớm quên mất tôi."
Lúc này những người vẫn còn qua lại bình thường qua lại với con cái rất biết điều mà giữ yên lặng, bây giờ bọn họ nói gì mà chẳng sai.
Vẫn là Triệu Ngọc Anh thay đổi chủ đề: "Vài tháng nữa, tôi làm ông ngoại rồi, chớp mắt một cái con gái tôi cũng đã làm mẹ."
"Còn nói nữa, tính kỹ một chút thì cháu trai tôi cũng sắp chào đời rôi." Một người đàn ông tóc hoa râm khác cũng búng tay, bật cười để lộ hàm răng trắng sáng.
Cuộc sống ở nơi này quả đúng là cực hình, đồ ăn chỗ ở đều khác hẳn ban đầu, rất nhiều người ở trong môi trường khổ cực này mới được vài tháng liền rời đi, những người có thể tiếp tục chịu đựng đều là những người có ý chí kiên cường.
Hứa Chiêu Mẫn và vợ là Triệu Ngọc Anh thuộc loại người này, mặc dù cuộc sống không còn hy vọng nữa, gần như việc lao động trong thời gian dài đã bóp chết ý chí của con người, nhưng những bức thư thỉnh thoảng nhận được của con gái lại là động lực giúp họ hướng về phía trước, theo lời Triệu Ngọc Anh nói thì: "Tôi còn chưa có con dâu, chưa được gặp con rể, còn chưa được bế cháu nội, sao mà nỡ chết như vậy chứ."
Còn không phải sao? sao mà nỡ chết như vậy được chứ.
Bọn họ còn chưa liên lạc lại được với rất nhiều người thân, nhưng bao nhiêu người bị dồn vào hoàn cảnh ép buộc, không phải không muốn, mà là không thể, bởi vì e là ngay đến cả tính mạng của bọn họ cũng không thể đảm bảo được.
Con trai cả của Hứa Mẫn đi lính, tách biệt với hệ thống của chính phủ, cho nên còn có thể duy trì qua lại bình thường, con trai và con gái còn nhỏ cũng rời xa nơi tàn phá mà ở quê, phần lớn những vùng quyên sẽ an tĩnh hơn thành phố, con cái gửi thư cho ba mẹ cũng không có gì sai trái, mặc dù mỗi lần gửi đồ và thư đi đều phải kiểm tra từng thứ một, nhưng bọn họ làm đúng thì cũng không sợ bị kiểm tra.
Lúc chạng vạng thì túi lớn túi nhỏ đến nhà chị cả và chị hai, hôm đó họ nói chuyện rất lâu.
Đến tối, Hứa Hiểu dựa vào lòng Trần Kiến Quân, lật đi lật lại xem những bức thư ba mẹ gửi cho cô, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
"Anh nói xem, tình hình ba mẹ em ở đó thế nào rồi?"
Trần Kiến Quân đặt tay lên bụng cô, nhìn thư của cô, trang giấy tuy là giá rẻ nhất nhưng chữ viết thật sự rất đẹp: "Không phải trả lời là có khỏe không à? Chờ em sinh thì chụp ảnh cháu ngoại gửi cho hai ông bà, tin chắc là hai người sẽ rất vui." Lo lắng thì có ích gì?
Vô ích thôi, cũng chỉ có thể tự lo cho bản thân mình để họ bớt lo lắng.
Đột nhiên, Hứa Hiểu rơi nước mắt.
Trần Kiến Quân lóng ngóng tay chân lau nước mắt trên mặt cho cô, vào dịp tế, mọi người thường sẽ rất nhớ nhà, ban ngày không nhân ra Hứa Hiểu thế nào, nhưng tới tối lúc trời yên tĩnh, cô đã vài lần rơi lệ. Trân Kiến Quân kéo cô lại, kéo cả nửa người trên của cô vào lòng anh, vụng về võ vai cô, an ủi như một đứa trẻ: "Đừng khóc, bây giờ vẫn đang là tết mà, bố mẹ vợ cũng sẽ không muốn em khóc, em còn đang mang thai con, sau này sinh ra phải khổ thì làm sao bây giờ?"
"Em thực sự rất lo lắng cho họ, còn cả bên chỗ anh hai em nữa, không biết thế nào rồi? Anh ấy có thể thích nghi được không?" Trước đây anh hai của cô chưa từng làm công việc gì, tới nông thôn liệu có thích nghi được không? Chỗ anh ấy ở lạnh lẽo như vậy, liệu quần áo có đủ mặc không, giờ đã bước sang năm mới, có được ăn uống đầy đủ không?