Chương 60: Sinh Con (1)
Chương 60: Sinh Con (1)Chương 60: Sinh Con (1)
Trần Kiến Quân cảm nhận nước mắt nóng hổi chảy trên tay mình, lau mặt cho cô: "Nếu em lo lắng cho họ, họ cũng sẽ lo lắng cho em, em là nhỏ nhất, em cũng từng nói họ luôn chăm sóc em. Hiện giờ em đang ở đây, lại bụng mang dạ chửa, nếu nghĩ thì cũng lo cho em hơn ấy chứ, em phải vui vẻ rồi nói với họ biết em không sao, em rất ổn, không cần lo, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt"
Hứa Hiểu hơi ngượng ngùng nghiêng mặt đi, vùi cả khuôn mặt vào ngực anh, ngửi thấy mùi xà bông thoang thoảng trên mặt anh, đưa hai tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của anh.
Trong nháy mắt lúc cô đưa tay lên, ngón tay Trần Kiến Quân khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không làm gì, để cô dựa vào trong lòng mình, ôm lấy anh.
Anh cảm thấy hơi xót thương cho cô gái này, cô mới 20 tuổi, kiếp trước lúc cô vừa mới lên đại học, bây giờ lại phải một mình nơi đất khách quê người, xa cha mẹ xa người thân.
Anh thở dài, bảo đảm: "Hiểu Hiểu, đừng lo lắng, chỗ bố mẹ chồng không dám nói chắc, nhưng còn em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, em là vợ của Trần Kiến Quân anh.”
"Ừm, em biết rồi." Giọng Hứa Hiểu hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn không ngẩng lên, vùi đầu vào cánh tay anh, Trần Kiến Quân có chút sợ cô hô hấp không thoải mái.
Lúc sau tết, thời gian như nhấn nút tua nhanh, trong chớp mắt, kỳ nghỉ của Trân Kiến Quân đã kết thúc, anh xách một gói lớn hàng tết đến đội xe làm việc. Còn ở nông thôn cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho việc cày cấy vụ xuân. Trân Kiến Quân nhớ đến món cơm trắng tinh, lúc này ở đây, thỉnh thoảng mới có một lân được ăn. Nhưng muốn có một bữa cơm trắng cũng không phải điều dễ dàng, không phải cứ có tiền là được, bởi vì sản lượng lúa gạo không thể so sánh với thế hệ sau.
Nhưng hiện giờ anh sẽ không trông nhiều lúa gạo trong nông trại, so với các loại cây trông khác, thời gian sinh trưởng của lúa gạo quá dài, khoảnh đất trong nông trại chỉ có một mẫu. Anh cần kiếm thêm ít tiền vàng nữa mới mở được mảnh đất thứ hai, vậy nên anh sẽ trồng trong nông trại, nhưng nhiều nhất là hai phần diện tích.
Nông trại thu hoạch được một lứa khoai lang, anh mới trông lứa khoai này nhưng do không đúng vụ nên dù sau khi điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, sản lượng vẫn kém hơn so với vụ mùa thường. Tuy nhiên, vì đất đai ở đây phì nhiêu nên vẫn khá tốt.
Anh thu hoạch tổng cộng gần 1500 cân khoai lang, bây giờ ít nhất anh không lo lắng vấn đề ăn đủ no, nhiều như vậy thì một người sẽ ăn được rất lâu.
Mà khoai lang có thể bán ra ngoài, anh giữ lại 100 cân, bán tất cả chỗ còn lại rồi bán luôn mầm khoai lang làm rau xanh, còn lại cộng với vàng nhỏ trong kho, đây là thứ tốt nhất để làm thức ăn cho cá.
Khoai lang nặng cân, giá cũng cao hơn rau xanh, đây là lần đầu tiên anh kiếm được nhiều tiên vàng như vậy, đợi đến khi đàn gà, vịt, cá và heo anh nuôi đủ lớn rồi xuất bán, ước chừng mảnh đất thứ hai của anh có hy vọng rồi.
So sanh với năm ngoái, nhiệm vụ của đội xe không quá nặng nề, Trân Kiến Quân chạy quãng đường ngắn hơn, tức là loại có thể chạy tới chạy lui trong một ngày. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh sẽ đạp xe về nhà, so với ban đầu mười ngày nửa tháng mới được nghỉ ngơi về nhà một lần, bây giờ anh có thể thường xuyên hơn, cứ hai ba ngày là lại vê một chuyến.
Theo tháng càng lúc càng lớn, Hứa hiểu cũng cảm thấy có nhiều cái bất tiện.
Nhưng cô vẫn đến lớp như bình thường, chưa đến tháng cuối cùng thì cô không thể lùi bước. Những người khác lúc sắp sinh còn đi làm đồng được, cô chỉ cần đứng trên bục giảng giảng bài thực tế là đã rất nhẹ nhàng rồi, với lại sau này bụng có lớn hơn cô vẫn có thể ngồi như bình thường, không quá vất vả.
Nếu không đến lớp, chẳng phải cô sẽ làm một kẻ rảnh rỗi ở nhà sao? Vậy chỉ bằng cùng học tập với học sinh của cô.
Trân Kiến Quân về nhà thường xuyên cũng có một ưu điểm khác, đó là anh càng thường đến bưu điện giúp Hứa Hiểu gửi thư hơn.
Cô thường viết thư vê cho mẹ, có đôi khi lá thư đầu tiên chưa nhận được, thì lá thư thứ hai đã đến.
Hứa Hiểu mang hết những cảm giác bất tiện không thể nói ra viết hết lên trên bức thư, gửi cho mẹ cô.
Ở trong thư, cô kể lại cảm xúc đầu tiên khi cảm nhận được cử động của thai nhi có cảm giác như thế nào, cảm nhận được đứa bé trong bụng tương tác với mình như thế nào, và cả tâm trạng của bản thân khi đứa bé xoay người hoạt động tay chân, từng chút từng chút một, bao trọn lấy tất cả.
Ở phương xa, Triệu Ngọc Anh nhận được những lá thư này thì vừa mừng vừa lo, vui vì con gái bà lúc này càng ngày càng giống một người mẹ đảm đang, quan tâm đến đứa con của mình, lo lắng là vì con gái sắp sinh, người mẹ ruột là bà ngay cả nhìn một cái cũng không thể làm được.