Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 61 - Chương 61: Sinh Con (2)

Chương 61: Sinh Con (2) Chương 61: Sinh Con (2)Chương 61: Sinh Con (2)

Hơn nữa phụ nữ sinh con, hầu như là dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, con gái gả đến nông thôn, thường sẽ không đi bệnh viện, như vậy có thể bình an sinh đứa bé được không?

Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

Trần Kiến Quân tất nhiên sẽ không lựa chọn việc gọi bà đỡ tới nhà giúp vợ mình sinh con, sau đó anh ngẫu nhiên nhớ tới lần đưa Hứa Hiểu đi khám thai, may mắn tất cả đều bình thường, sau đó hỏi kỹ ngày dự sinh, đã nói trước với người trong nhà, gần đến ngày dự sinh, đã chuyển cô đến trung tâm y tế huyện để sinh con, ở đó có bác sĩ chuyên nghiệp, điều kiện vệ sinh tương đối sạch sẽ.

Trước và sau ngày dự sinh, Hứa Hiểu và Lưu Điền Phương được đón về nhà, ở trong cùng một ký túc xá với anh.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này, ký túc xá của anh cũng để trống, nếu anh xuống xe thì vừa lúc chỉ có hai người bọn họ ở lại, mà trong khoảng thời gian này anh cũng đã báo cáo với đội trưởng Lưu Bình xin nghỉ nửa ngày, đợi đến khi sinh con xong sẽ xin nghỉ vài ngày.

Lưu Bình cũng thông cảm cho người lần đầu tiên làm cha, hào phóng phê chuẩn, dù sao trong khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì phải bận rộn, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính là thuận nước đẩy thuyên.

Lưu Điền Phương hỏi Trân Kiến Quân: "Dáng vẻ này có kinh động đến mọi quá người không? Thôn chúng ta trước giờ ai cũng gọi bà đỡ và mấy người hàng xóm qua giúp sinh đứa bé?" Chỉ vì con dâu có một xíu đặc thù lại chạy đến huyện thành sinh đẻ. Trong thôn chỉ có mấy bà bầu khó sinh mới làm vậy.

Trần Kiến Quân cẩn thận phân tích rõ ưu điểm và nhược điểm cho bà. Đầu tiên khi sinh ở huyện thành đối với phụ nữ mang thai và đứa trẻ có rất nhiều cái lợi, điều kiện vệ sinh và công cụ ở đây tốt hơn nhiều so với nông thôn, tiếp đó chính là tay nghề của bác sĩ nơi này, nếu như không phải nơi này có tay nghề cao thì sao bao nhiêu ca khó sinh đều đưa đến huyện thành này?

Hơn nữa, sinh con là chuyện lớn, sức khỏe con người là quan trọng nhất, thu nhập của hắn đâu phải đến mức không ở huyện thành sinh con được.

Thật ra anh cũng muốn có một căn nhà trên huyện thành, nhưng mà lại không có nguồn tài nguyên nào.

Lúc này nếu có nhà thì cũng là nhà công, không có quan hệ gì với tư nhân, mà tư nhân lại không xây nhà khác ngoài nhà ở, chỉ là nhà đang ở yên lành sao lại bán đi2

Nếu như không phải bạn cùng phòng trong ký túc xác của anh ở bên ngoài trong khoảng thời gian này đang chạy đường dài, cơ bản là không về, anh ta phải ra ngoài thuê nhà một thời gian.

Bên trung tâm Y tế kia có cho thuê nhà, đi lại cũng khá thuận tiện.

Cái gọi là thuê nhà cũng chỉ là một căn phòng trống riêng biệt có giường và có bàn phải không?

Không, Trần Kiến Quân mỉm cười, cái gọi là thuê nhà chính mượn bếp nấu ăn, đóng giường.

Đúng, đó được gọi là cho thuê.

Ai có phòng dư để cho thuê, tất cả dựa trên cơ sở tranh nhau chen chúc.

Trân Kiến Quân xong bánh bao nhân rau cho bữa trưa luôn cảm thấy bồn chồn không yên, anh tính toán ngày tháng, đúng là ngày dự sinh, chẳng lẽ sinh sau?

Vừa nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến thân thể gầy gò của Hứa Hiểu ưỡn bụng thật lớn, anh cảm thấy đứng ngồi không yên.

Trên đường trơ về nhà, bị cảm xúc ảnh hưởng, suýt chút nữa đâm xe xuống mương, đội trưởng Lưu nghiêm túc chỉ trích anh một trận. Trần Kiến Quân tỏ vẻ khiêm tốn nhận lỗi, nhìn bộ dáng nhu thuận của anh, cũng biết sai rồi, sắc mặt Lưu Bình mới hòa hoãn, xe tuy quý, nhưng tình yêu thương con trai nhà mình còn lớn hơn vài lần, làm thế nào anh có thể gây ra thiệt hại cho chiếc xe chỉ vì sơ suất của mình?

Anh võ bả vai Trần Kiến Quân: "Được rồi, hôm nay trạng thái của cậu không đúng, cậu ngồi ở bên này, tôi sẽ lái."

"Anh Bình, vừa rồi anh mới mở một đoạn, thân thể chịu đựng được không?" Trân Kiến Quân có chút ngượng ngùng.

"Không có việc gì, lúc này mới bao lâu? Trước kia còn lái xe một ngày, cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng mà sau đó tôi phải ngủ một ngày một đêm, không phải là chuyện bất đắc dĩ thì vẫn phải nghỉ ngơi đầy đủ duy trì tinh lực, cậu cũng không thể lái xe trong trạng thái mệt mỏi được.”...

Dự cảm của anh là chính xác, bọn họ vừa trở lại đoàn xe Tiểu Diễm, đại thúc ở cửa đã thò đầu ra vây tay với anh: "Quân tử quân tử, vừa rồi có người đến truyền lời, nói vợ cháu sinh rồi, sinh một đứa bé mập mạp."

Trần Kiến Quân đang muốn chạy về phía ký túc xá thì dừng bước, sau đó vội vàng nói một câu cảm ơn, bỏ chạy.

Nhìn bộ dáng gấp gáp của anh, tất cả mọi người xung quanh đều là người từng trải nhìn thấy hiểu ý cười, lần đầu tiên làm cha, bọn họ hiểu.
Bình Luận (0)
Comment