Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 62 - Chương 62: Con Trai (1)

Chương 62: Con Trai (1) Chương 62: Con Trai (1)Chương 62: Con Trai (1)

Trần Kiến Quân cũng không biết vì sao tim mình đập nhanh như vậy, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, vừa mừng vừa lo, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhanh lên, nhanh lên một chút, phải nhanh chóng nhìn thấy mẹ con cô.

Lúc anh hổn hển chạy tới cửa phòng thì đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười khe khẽ.

"Mẹ nhìn nó kìa, vừa rồi nó còn mấp máy môi, có phải nó thấy khát nên muốn uống nước không?" Giọng Hứa Hiểu yếu ớt, nhưng lại mang theo sự mềm mại khó tả, Trần Kiến Quân ở ngoài cửa nghe, có thể tưởng tượng ra vẻ dịu dàng lúc cô nói những lời ấy.

Sau đó là giọng của Lưu Điền Phương: "Nó đang ngủ, chắc là không có ý thức đâu, mà nó cũng vừa uống ít nước rồi nên không khát."

"À, mẹ, mẹ thấy nó trông giống ai?" Ngón tay Hứa Hiểu cẩn thận chạm vào gò má mịn màng của đứa bé, rất nhẹ nhàng, cô sợ mình chỉ dùng sức một chút thì sẽ làm xước da của cô bé.

"Giống ba nó hơn chút."

Đúng lúc này, Trần Kiến Quân mở cửa đi vào, thấy anh tới, Lưu Điền Phương nở một nụ cười thật tươi với anh: "Đến đây, lại đây xem, là con trai của con này."

Trân Kiến Quân khẽ khàng bước tới, thấy đứa bé nhắm mắt, hô hấp đều đều, không biết vì sao vành mắt lại chợt nóng lên, anh chớp mắt thật mạnh, muốn đẩy cảm giác nóng trở lại.

"Sao đứa bé này trông xấu thế này." Đây là câu nói đầu tiên của anh, xấu đến mức anh quên luôn những gì mình muốn nói.

Lưu Điền Phương vỗ anh, nhẹ nhàng không dám lớn tiếng, buồn cười nói: "Con đã từng thấy đứa bé nhà ai vừa sinh ra đã trắng trẻo mềm mại chưa, lúc mới sinh ra đều vậy cả."

"Con biết, nhưng thoạt nhìn vẫn xấu quá." Anh lại nói xấu một lần nữa, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của đứa bé mới sinh.

Hứa Hiểu nghe anh nói một câu đứa bé xấu, hai câu cũng là xấu, không vui nói: "Xấu cũng do giống anh, mẹ nói mọi thứ kể cả vẻ ngoài cũng đều giống anh hết đấy."

Trần Kiến Quân: "..."

Anh chuyển sang một chủ đề khác mà anh quan tâm đến hơn: "Sức khỏe của em thế nào? Bác sĩ nói sao."

"Ca sinh khá thuận lợi, ở lại đây vài ngày thì có thể trở về." Lưu Điền Phương trả lời.

"Con đã được kiểm tra chưa?"

"Kiểm tra rồi, đừng lo."

"Hiểu Hiểu, vất vả cho em rồi, em có đói không? Đã ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi, không vất vả." Hứa Hiểu cười nhẹ, nghe người nọ nói vất vả, cảm thấy mọi đau đớn đã thuyên giảm trong nháy mắt.

Vất vả ư? Tất nhiên là vất vả, sinh con ra thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Bắt đầu đau từ sáng sớm, đến trưa mới sinh, nhưng tương đối suôn sẻ. Lúc trước khi mẹ sinh chị cả của con, cũng là thai đầu, đau từ tối đến trưa hôm sau mới sinh." Lưu Điền Phương nói.

Trần Kiến Quân líu lưỡi không nói nên lời, lại thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Hứa Hiểu, lập tức hạ âm lượng xuống: "Em mệt không, nghỉ ngơi cho tốt, mẹ và anh sẽ không đi, sẽ ở đây với em."

Hứa Hiểu nhìn con trai trong lòng mẹ chồng, Lưu Điền Phương đặt đứa bé đang ngủ xuống bên cạnh cô, Hứa Hiểu thỏa mãn, nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ. Cô vừa tỉnh dậy không lâu, nhưng lại rất buồn ngủ, vô cùng thiếu năng lượng.

Lưu Điền Phương đưa Trân Kiến Quân ra cửa, đóng cửa lại, mới tăng âm lượng lên một chút.

"Hơn một giờ đứa bé mới được sinh ra, nặng 5 cân 6 lạng, con đã nghĩ ra cái tên nào hay cho nó chưa?”

Trân Kiến Quân sờ sờ đầu: "Có nghĩ ra cái, nhưng vẫn chưa quyết định, mẹ để con nghí lại một chút."

"Được rồi, cứ từ từ mà nghĩ đi, tên không thể đặt qua loa, nghĩ ra trước ngày đầy tháng là được."

Trân Kiến Quân gật đầu, nhìn y tá đi ngang qua, hỏi Lưu Điền Phương: "Mẹ, đã nộp viện phí chưa? Nếu chưa thì con đi nộp."

Lưu Điền Phương gật đầu: "Đã nộp rồi."

"Có đủ tiền không?"

"Đủ, vẫn còn thừa, thấy con thì cảm thấy thế nào? Rất xinh xắn phải không? Con đừng có nói xấu nữa, mấy ngày nữa lại thay đổi cho xem."

Trân Kiến Quân: "Không biết tại sao, hiện tại con càng nghĩ lại càng thấy xinh xắn."

Đây chẳng lẽ là điều kỳ diệu của quan hệ huyết thống ư?

"Haha, con đúng là đứa ngốc."

"Nó giống con ạ? Không nhận ra." Đứa bé như ông cụ non giống hắn hả?

"Nó rất giống con, lông mày giống con, nhưng miệng lại giống vợ con."

"Vậy cũng được, rất đẹp."

Nghe xong lời này, Lưu Điền Phương không đồng ý: "Con trai phải giống con mới hoạt bát, quá thanh tú sẽ bị người khác coi như con gái. Trân Kiến Quân sờ sờ mặt của mình, ở thời đại này khuôn mặt như này khá được ưu ái, vì thoạt nhìn đã thấy là một khuôn mặt đoan chính, đường nét trên mặt cũng tương đối sâu. Anh nhìn lại cũng thấy khá có sức hút phái nam, nhưng nếu nhìn với con mắt người hiện đại thì gương mặt nhã nhặn, thanh tú như Hứa Hiểu mới phù hợp với xu hướng hơn.

"Mẹ đã nói với bố và những người khác chưa? Họ có biết không?"
Bình Luận (0)
Comment