Chương 82: Phòng Tân Hôn (2)
Chương 82: Phòng Tân Hôn (2)Chương 82: Phòng Tân Hôn (2)
Anh tích trữ không ít ngọc và phỉ thúy, chờ sau này tăng giá nhất định có thể một đời không lo. Cộng thêm mấy cái đồ cổ tranh chữ, đồ sứ anh thu được kia, về sau cho dù anh chẳng làm nên trò trống gì, dựa vào những thứ này mua nhà cũng chẳng cần lo lắng, nhưng mà trước đó những thứ này không thể để người khác biết được.
Thời gian đã xem xong từ trước, nhìn lại lịch làm việc của mình, Trân Kiến Quân xin nghỉ với đội trưởng Lưu về nhà làm tiệc tân gia.
Đây là chuyện lớn, rất nhiều người cả đời cũng chỉ xây được một căn nhà, cho nên Lưu Bình không nói hai lời đã cho phép. Ông ấy là người thân nhất với Trần Kiến Quân trong đơn vị, cũng điều chỉnh thời gian làm việc của mình, tới ngày hôm đó đem theo hai bình rượu quý của mình qua.
Tiệc tân gia cũng không làm quá to, nếu như phải làm to thì lương thực là một vấn đề rất lớn. Trân Kiến Quân cũng không có ý định làm to, Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương vốn còn nghĩ nếu con trai muốn làm lớn thì phải khuyên anh, thấy anh chủ động nói người trong nhà cùng nhau ăn một bữa là được thì rất vui.
Đây không phải thời điểm có thể xuất đầu lộ diện.
Người tới nhà đều là những người thân thiết, bác cả bác hai, con gái đã gả chồng, nhà mẹ đẻ của con dâu, chỉ những người này, người không được mời bọn họ cũng sẽ không không mời mà tới. Như vậy là gia chủ nhất định phải chiêu đãi, nhưng gia chủ lại không chuẩn bị đồ ăn từ trước, tình cảnh lúc đó sẽ trở nên lúng túng, vậy thì không phải tới chúc mừng mà tới kết thù kết oán.
Trong nông trại của Trân Kiến Quân có thịt heo, anh không lấy thịt ra làm một bữa tiệc lớn. Bởi vì căn nhà này đã tạo ra đủ tiếng gió cho họ, cho nên cầm một vài phiếu thịt đi mua một chút thịt, còn lại trừ canh xương hầm ra đều là thức ăn chay, cũng không phong phú, cái này cũng đúng với chuyện bọn họ vay tiền xây nhà mắc nợ chồng chất.
Làm xong cái tiệc tân gia, đốt pháo. Ngày hôm sau những người thân bạn bè không tới tham gia tiệc tân gia kia lập tức như ong vỡ tổ tới xem nhà, thật ra cũng không có gì đẹp mắt, đồ dùng bày biện trong nhà vẫn là những thứ ban đầu.
Chỉ là sàn nhà trở nên bằng phẳng, không gian rộng hơn, vách tường trắng tinh, nhưng mà nếu như nói thế này, chắc hẳn Trần Kiến Quân sẽ khiến người ta hận. Cho nên mặc dù trong lòng anh cảm thấy như thế này vẫn rất bình thường nhưng cũng không nói ra ngoài.
Thứ đời sau tụi anh được hưởng thụ không thể so sánh với lúc này.
Bởi vì hơn nửa đồ đạc vẫn còn ở nhà cũ, cho nên vẫn rất trống trải. Nhưng người đến xem nhà đều vui vẻ không biết mệt, mỗi một góc đều có thể nói rất lâu.
Trần Lão Tam đổi không ít gỗ tốt với người ta, sau đó lúc đi tìm lão thợ mộc trong làng cũng dặn dò ông ta làm một cái giường trước. Là một người đàn ông cũng đã từng trẻ tuổi, ông ấy hiểu được.
Trân Hướng Hoa ăn tiệc tân gia xong, mang theo con nhỏ ở lại chỗ này một đêm. Nhà cô đúng là ở trên thị trấn nhưng không rộng rãi như nhà em trai. Hơn nữa bởi vì còn nhiều đồ dùng trong nhà đồ linh tinh còn đang ở nhà cũ, nơi này nhìn qua còn rộng rãi hơn, nơi như thế này ở rất thoải mái.
Vì sàn nhà bằng phẳng, Lưu Điền Phương dệt một tấm thảm rơm trải trên mặt đất để bọn nhỏ ngồi trên đó chơi đùa. Mùa đông như thế này sẽ không quá lạnh, chờ đến mùa hè cũng có thể dùng tấm thảm này, khi đó ngủ trên mặt đất rất mát mẻ.
Đoàn tham quan nườm nượp không ngừng, hết chuyến này lại tới chuyến thứ hai thứ ba, sắp xem nơi này thành điểm tham quan mất rồi.
Trân Kiến Quân rất buồn bực, nơi này thì có gì đáng xem đâu.
Trần Lão Tam không cảm thấy vậy, ông ấy ước gì người ta khen thêm vài câu với mình.
Lưu Điền Phương cũng phát hiện ra như thế này không được, bọn họ đi lại thế này phải cất kỹ đồ đạc, không thể để cho bọn họ tiện tay lấy mất. Còn phải tốn thời gian chiêu đãi đám người bọn họ, ngăn tủ trong nhà phải khóa lại, cái gì tương đối chói mắt cũng phải cất kỹ... Thế là bà suy nghĩ đi đâu đó bắt một con chó con về giữ nhà, hàng rào xung quanh cũng phải sửa lại một chút. Nhà bọn họ tốt như vật, chính là một cái bia ngắm vừa dựng lên, trong mắt mấy kẻ trộm vặt kia chính là dê béo trời ban.
Bà còn tính chờ mấy con gà mái già lớn thêm một khoảng thời gian nữa thì giết. Sau khi giết không nuôi gà nữa, đổi thành nuôi ngỗng, ngỗng có thể giữ nhà còn có thể đẻ trứng, ăn nhiều hơn chút nhưng vẫn có thể nuôi được.
Thế nhưng trước mắt cũng không có cách nào, đuổi người mà nói ra ngoài cũng không dễ nghe. Không để ý một cái là trở thành kẻ kiêu căng tự mãn, xem thường người khác.