Chương 83: Phòng Tân Hôn (3)
Chương 83: Phòng Tân Hôn (3)Chương 83: Phòng Tân Hôn (3)
Trần Kiến Cường, Trân Hướng Quyên và Trần Lão Tam cực kỳ vui vẻ. Trước kia bọn họ ở chung một phòng, dùng một tấm ván ngăn lại xem như phân ra thành phòng, mỗi đứa có một khu vực tương đối riêng tư, bây giờ thật sự có căn phòng riêng của mình, bọn họ có thể tự do bày biện.
Bạn bè bọn họ, cho dù là trong làng hay trong thành phố, được mấy người có phòng riêng của mình chứ?
Trân Hướng Quyên dắt bạn bè đến phòng của mình, trong đó có đứa mặc một bộ váy đỏ làm náo động lớn vào dịp Tết, Trân Trân Trân: "Mọi người tới đây, đây là phòng của tớ, bây giờ vẫn khá trống, mới chuyển tủ và giường qua thôi."
"Đây là ốc biển lần trước anh cả cậu gửi về à, đặt ở đầu giường thật là đẹp mắt."
"Bây giờ tớ vẫn phải ở cùng ngủ cùng với em trai em gái, cậu ngủ một mình thật là rộng rãi.
Trân Kiến Cường cũng không ngoại lệ, trên đường đi chơi, nhìn thấy mấy tảng đá và lá cây đẹp mắt, cậu cũng sẽ thu lại để bỏ vào hòm bảo bối của mình.
Cậu cũng không quá thích những viên đá này, nhưng lại rất quý trọng cảm giác có thể sắp xếp bảo bối của mình.
Căn nhà như thế này, nếu Trần Kiến Dân nói trong lòng không ghen tị thì là gạt người. Chỉ là anh ta đã chuyển ra ở riêng, căn nhà này lại là anh cả xây, anh ta muốn ở căn nhà tốt như thế này chỉ có thể tự mình cố gắng.
Từ khi bắt đầu xây nhà, anh ta thường xuyên đi tìm Trần Kiến Quân hơn lúc đầu, gần như mỗi lần Trần Kiến Quân trở về đều muốn hỏi thử anh có công việc nào có thể giới thiệu không.
Vì sao anh cả có thể xây căn nhà tốt như vậy? Bởi vì anh là công nhân.
Bởi vì anh là thây dạy lái xe.
Bởi vì mỗi tháng anh có thể nhận được tiền lương cố định.
Nếu như anh ta cũng trở thành công nhân, cho dù mỗi tháng không có được nhiều như vậy nhưng nếu tích lũy nhiều năm cũng có thể xây một căn nhà nhỏ, để hai mẹ con Liễu Lan có thể sống thoải mái.
Lê Giai và mấy thanh niên trí thức khác cũng sang xem, mấy thanh niên trí thức cũng lấy tên tuổi bạn của thanh niên trí thức mà tới.
Lê Giai còn đỡ hơn một chút, trong mắt chỉ có hâm mộ và khao khát, những người khác lại phức tạp hơn nhiều.
Bọn họ cũng không ngốc đến mức nói ra trước mặt, nhưng mà biểu cảm trên mặt lại nói lên mọi thứ.
Căn nhà tốt như thế này, Hứa Hiểu sao lại có mệnh tốt như vậy chứ?
Thanh niên trí thức mới thì ghen tị, thanh niên trí thức cũ lại đỏ mắt.
Nếu biết trước đám dân quê lúc trước có bản lĩnh này, tụi cô cũng sẽ đồng ý gả cho anh ta! Nếu như người lúc trước gả cho Trần Kiến Quân là tụi cô, bây giờ người ở trong căn nhà này chính là tụi cô.
Nếu biết trước...
Đáng tiếc là cuộc đời không có nếu biết trước.
Ánh nến lấp lánh chiếu sáng cả một vùng, Hứa Hiểu đang thu dọn hành lý sáng mai cho Trần Kiến Quân.
Kỳ nghỉ lại sắp kết thúc rồi.
"Chú hai nói anh để ý đến chuyện công việc cho em ấy hả? Anh có thông tin gì chưa?"
Nhắc đến cái này vấn đề này Trần Kiến Quân buông lỏng tay ra, Tiểu Đoàn Tử xông thẳng đến chỗ của anh, nhất thời không kìm được nước bọt để mà nó chảy xuống dưới.
Trần Kiến Quân lấy khăn lau trẻ em lau nước bọt cho Tiểu Đoàn Tử, sau đó ôm chặt lấy cậu bé rồi trả lời: "Vẫn chưa."
Không dễ gì kiếm được việc ở trong thành phố, một cây củ cải chỉ có một cái hố, hễ có thêm một cái hố nào khác thì đã bị người ta nhăm nhe từ lâu rồi, người có hộ khẩu trong thành phố còn không đủ để mà chia, thế nên người có hộ khẩu ở nông thôn càng không có sức để tranh giành.
Hứa Hiểu nhìn vẻ mặt của Trần Kiến Quân sao cô không hiểu được chứ.
"Không có cũng hết cách thôi, anh cũng không cần phải nóng vội đâu, cái này không vội vàng được, chú hai cũng hiểu được đạo lý này mà. Chị hai ở huyện lị nhiều năm như thế, lúc trước cũng không giúp các anh tìm cơ hội có việc làm hả."
Trần Kiến Quân luồn tay xuống dưới cánh tay của Tiểu Đoàn Tử rồi bế cậu bé lên để đôi chân nhỏ bé của cậu bé giẫm lên bụng anh chơi đùa: "Anh biết, anh tự có tính toán."
Sau khi nói ra suy nghĩ của mình Hứa Hiểu cũng đổi sang đề tài khác: "Chú út cũng gần mười sáu tuổi rồi nhỉ?"
Trân Kiến Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như là thế, sao vậy?"
"Chẳng phải năm nay có một nữ thanh niên trí thức mới đến hay sao? Em ấy cũng vừa mới tốt nghiệp cấp hai, cũng xêm xêm tuổi của chú út, em ấy nghe ngóng tin tức của chú út từ em, hình như là có ý gì đó."
Cấp hai đã đi hỏi thăm rồi? Điên rồi hả: "Nó vẫn còn nhỏ, không cần vội vàng đâu.
“Anh nghĩ nó sẽ tìm một thanh niên trí thức sao?”
Tìm một thanh niên trí thức đại diện cho có văn hóa nhưng đồng thời cũng đại diện cho việc không có giúp đỡ, cũng không đủ tài giỏi.