Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 84 - Chương 84: Công Việc (1)

Chương 84: Công Việc (1) Chương 84: Công Việc (1)Chương 84: Công Việc (1)

Cũng giống như cô vậy, trong mắt các bà các mẹ ở trong thôn cô vẫn luôn không phải là một sự lựa chọn tốt cho vị trí người vợ, bây giờ cô đi ra ngoài giặt thỉnh thoảng cô cũng nghe thấy những lời đàm tiếu nói rằng cô không xứng với Trân Kiến Quân, không có nhà mẹ có thể giúp đỡ, làm việc cũng không được nhanh nhẹn, cũng may là còn đi dạy tạm thời nếu không lương thực kiếm được cũng không đủ cho mình ăn.

Trần Kiến Quân lắc đầu nói: "Cái này còn phải xem sở thích của nó thế nào đã, chúng ta nói cũng không được. Anh cũng không có ý kiến gì cả, nhân phẩm tốt là được, em cũng đừng nên can thiệp vào.

Không phải là Trân Kiến Quân không nghe thấy những kiểu bất bình giúp anh như thế này nhưng mà anh cảm thấy mình rất hạnh phúc khi đã lấy được một người vợ như Hứa Hiểu được không hả? Thật sự không có mấy cô gái ở trong thôn từng được đi học, có rất nhiều người còn không học cả tiểu học, người đi học cùng lắm cũng chỉ học lên tiểu học, trong nhà kiểu như lúc nào cũng phải về nhà giúp đỡ. Giống như bây giờ những cô gái tâm tuổi Trân Hướng Quyên còn đang đi học, đếm chưa được bàn tay.

Huống chỉ nói đến nhà mẹ đẻ của Hứa Hiểu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đợi đến lúc đó gia đình thư hương như thế lớp người quê mùa như bọn họ mới là kẻ không xứng.

Nghe đến đây Hứa Hiểu nhớ tới dáng vẻ của chú út, cậu ấy cũng không nhìn con gái nhà người ta thêm một cái, xem ra vẫn còn chưa thông suốt.

"Em biết rồi, muốn làm việc này thì cũng là mẹ làm."

"À phải rồi, chẳng phải lần trước anh có mang vải đỏ về cho Lê Giai sao? Chắc là vẫn còn nhỉ, anh mang về cũng nhiều mà."

"Hết rồi." "Sao lại hết rồi." Với số lượng Trần Kiến Quân mang về đừng nói là may một bộ đồ trẻ con mà may thêm mấy bộ đồ người lớn cũng đủ nữa kìa. Anh cũng không thấy người nào trong nhà có bộ đồ mới cả.

"Sau khi tin tức anh mua một tấm vải to như thế được truyền ra những người khác đều cầm tiền với phiếu đến để đổi, mẹ không từ chối được nên đã đổi cho bọn họ rồi. Nói đến đây em lại nhớ ra rồi." Hứa Hiểu cầm một tờ giấy rồi đưa nó cho Trân Kiến Quân: "Trên đây là những thứ họ muốn nhờ anh mua về giúp đó, anh xem xem thế nào, nếu như tiện thì mua về giúp họ còn không tiện thì thôi."

Trần Kiến Quân nhìn danh sách, anh nhíu chặt mày lại: 'Mấy cái này là của ai vậy? Sao lại nhiều như thế chứ?"

"Vải lần trước anh mang về rất tốt khiến người ta nhìn thấy rất thích, hơn nữa ở đây đi lên huyện lị mua nghe không sang bằng mua trên thành phố mang về."

Hứa Hiểu nói cũng có lý, Trần Kiến Quân không còn gì để nói nữa, anh run run nhìn tờ danh sách, nhiều quá rồi.

"Bọn họ đều đưa hết tiền phiếu chưa?"

"Đưa rồi đưa rồi, nếu họ không đưa mẹ cũng không ghi đồ lại cho họ đâu, tiền với phiếu ở đằng kia, anh đừng quên lấy đấy nhé."

Trân Kiến Quân cảm thấy không vui, anh không muốn phải mang nhiều đồ như thế, như thế thì đồ anh mua mang về nhà cũng ít đi rồi. Dù sao thì sức mang đồ của một người cũng có giới hạn, có điều đều là bà con làng xóm với nhau lúc trước bọn họ cũng không nhờ anh giúp đỡ mua cái gì, bây giờ mới hiếm khi nhờ vả được một lần anh cũng không thể nào từ chối được, chắc là phải chọn ra những thứ để mua về thôi.

"Em nói với bọn họ, chỗ anh đi không cố định, làm không xong việc thì cũng phải mười ngày nửa tháng, cũng sẽ không đến thành phố mua được, nếu như không mua được thì cũng là chuyện bình thường thôi."

"Em có nói với bọn họ rồi, đến khi ấy trả lại tiền và phiếu lại cho bọn họ là được, cũng không phải là cần gấp lắm."

"Bọn họ đều đưa tiền theo như giá cả sao?"

"Vâng, bọn họ đều đã tham khảo giá cả ở hợp tác xã mua bán rồi, có điêu ở hợp tác xã mua bán không có những mẫu mã họ muốn nên họ mới nhờ anh mua về giúp đấy."

"Em có cần mua thứ gì không? Cả Tiểu Đoàn Tử nữa? Có thiếu thứ gì thì em cứ bảo anh."

Trần Kiến Quân hỏi như thế, Hứa Hiểu ngồi xuống bên cạnh anh, cô ôm lấy cánh tay anh rồi cười nói: "Em không thiết gì cả, thứ gì cũng không thiếu."

"Vậy em có muốn ăn gì không?”

"Đồ em muốn ăn hả, lần sau anh có thấy cá với vịt phơi khô thì mua một ít về đi, mấy cái đó ngon với thơm lắm, mẹ rất thích đồ biển anh gửi về lần trước, nếu như có cơ hội thì anh mua nhiều một chút."

“Anh ghi lại, thật sự không còn gì khác nữa sao?”

"Thật sự hết rồi, sao vậy ạ." Trần Kiến Quân luôn hỏi như thế, Hứa Hiểu cảm thấy khá kỳ lạ.

Trân Kiến Quân lấy ra một túi vải màu đỏ nho nhỏ rồi nói: 'Cũng sắp đến sinh nhật của em rồi, đến lúc đó có thể anh sẽ không có ở nhà thế nên không thể nào đón sinh nhật với em được, anh tặng quà sinh nhật trước cho em vậy, em xem xem có thích không?”
Bình Luận (0)
Comment