Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 85 - Chương 85: Công Việc (2)

Chương 85: Công Việc (2) Chương 85: Công Việc (2)Chương 85: Công Việc (2)

Lúc nghe Trần Kiến Quân nói, ánh mắt Hứa Hiểu sáng lên lấp lánh, cô cười thẹn thùng nhưng lại không khống chế được động tác của mình mà nhanh chóng nhận lấy, cô nói: "Coi như anh có lương tâm vẫn còn nhớ đến sinh nhật của em, em còn đang nghĩ xem có nên nhắc nhở anh hay không nữa."

"Đâu cần em phải nhắc nhở chứ." Mồ hôi chảy xuống, nếu như không phải ngày này tương đối đặc biệt, lúc anh xem ngày tốt nhớ ra không thì anh cũng thật sự quên mất.

"Em xem xem là thứ gì." Hứa Hiểu mở ra xem, cô ngạc nhiên hét lên một tiếng.

Đó là một đôi nhẫn bạc đơn giản, ở giữa còn khắc một chút hoa văn tinh tế nữa.

Trần Kiến Quân bảo Hứa Hiểu nhìn vào bên trong: "Chỗ đó khắc tên của anh." Chỗ đó có khắc một chữ Quân.

Sau đó anh lại lấy một chiếc nhẫn ra rồi nói: "Chỗ này khắc tên của em." Bên trong có khắc một chữ Hiểu nho nhỏ.

"Em có muốn anh đeo nó cho em không?"

Trần Kiến Quân hỏi như thế nhưng anh đã cầm chiếc nhẫn nữ xinh đẹp thuộc về Hứa Hiểu lên rồi đeo lên ngón tay thon dài của cô rồi. Sau đó anh lại giơ tay của mình lên bảo cô đeo nhãn lên tay cho anh.

"Cái này có đắt không?" Nhìn chiếc nhẫn trên tay Hứa Hiểu hơi ngẩn người.

Trân Kiến Quân lắc đầu nói: 'Không đắt."

“Thật không?”

“Thật, anh mua được."

"Anh mua ở đâu vậy."

"Thành phố Đầu Hà, chẳng phải anh hay tới chỗ đó sao, đi qua cửa hàng vàng bạc anh thấy ông chủ chỗ đó tay nghề tốt nên đã bảo ông ấy làm một đôi nhẫn."

Hứa Hiểu giơ tay dưới ánh đèn rồi nhìn chiếc nhân một lúc rất lâu, thỉnh thoảng cô sẽ cầm tay của anh rồi đặt ở một chỗ, một cái dày một cái mảnh trông vô cùng xứng đôi.

Hứa Hiểu nhìn rồi cười ngây ngô, Tiểu Đoàn Tử tự cảm thấy mình bị xem nhẹ nên thấy không vui,'bốp" một tiếng, cậu bé đập mạnh lên bàn tay Hứa Hiểu khiến cô giật mình.

Sau khi hoàn hồn lại, cô bế lấy Tiểu Đoàn Tử rồi nhìn Trân Kiến Quân cười ngốc nghếch.

Dưới ánh nhìn của Trần Kiến Quân đó đúng là nụ cười ngốc nghếch. Bị cô nhìn như thế anh cũng không kìm lòng được mà bật cười, anh giơ tay vuốt ve mái tóc cô.

Đổi lại là giọng nói đầy không vui của Hứa Hiểu: "Anh làm gì vậy, tóc em buộc gọn rồi anh lại làm rối."

"Anh còn có thể khiến cho nó rối hơn nữa." Nói xong anh để tay lên trên vai của cô sau đó ôm cô vào trong lòng của mình. Trân Kiến Quân tưởng tượng cô có thể chạm vào lồng ngực của mình, anh có thể ôm gọn cô vào trong lòng nhưng kết quả Tiểu Đoàn Tử lại tò mò nho cái đầu ra, cứ như thế bing một tiếng, hai cái đầu cụng nhẹ vào nhau.

"Oa." Nước mắt của Tiểu Đoàn Tử nhanh chóng chảy ra.

Vừa mới phát hiện ra sẽ đụng vào con trai Hứa Hiểu đã đau lòng rồi, cô đặt bàn tay lên trên vai Trần Kiến Quân rồi vỗ võ, vang lên những tiếng bốp bốp: "Được rồi, đừng khóc nữa, đều là lỗi của ba con, chúng ta đánh ba nhé, đừng khóc nữa, phù phù không đau nữa."

Trân Kiến Quân chột dạ sờ mũi, anh nhìn đầu của Tiểu Đoàn Tử, cái trán chắc là không sao đâu nhỉ. Bọn họ đeo chiếc nhẫn này tất nhiên là sẽ bị người khác phát hiện ra, Lưu Điền Phương nhìn thấy thì chua xót. Bà đứng trong phòng bếp làm bữa sáng ngoảnh đầu lại than thở với Trần Lão Tam: "Con trai ấy à con trai ấy à, trong lòng chỉ có vợ thôi, cũng mua cả nhẫn cho vợ rồi, hai đứa già chúng ta lại không có gì cả."

Trần Lão Tam võ lên vai Lưu Điền Phương rồi nói: "Vậy thì mắng nó bất hiếu đi."

Trần Kiến Quân đang định bước vào, nghe thấy tiếng nói chuyện anh buồn cười gõ cửa, sau khi đi vào thì đóng cửa lại rồi nói: "Ba, mẹ sao ba mẹ lại nói con như thế chứ, chẳng phải là vì con chưa kịp đưa cho ba mẹ hay sao?"

Anh lấy ra một túi vải đỏ, mở cái hộp nhỏ bên trong ra, bên trong là một đôi hoa tai bạc và chiếc dây chuyên bạc.

Trông thấy đồ trang sức này, Lưu Điền Phương cảm thấy hoài niệm đã lâu rồi bà không trông thấy những thứ này.

Trần Lão Tam vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lưu Điền Phương tỏ vẻ an ủi.

Trần Kiến Quân đặt cái hộp màu đỏ vào trong tay của Lưu Điền Phương: "Mẹ cũng đừng mắng con là bất hiếu gì nhé, con oan lắm đó."

"Được rồi, mẹ rút lại, con mua cái này tốn bao nhiêu tiền đây?"

Trân Kiến Quân chớp mắt: "Cũng không bao nhiêu cả, đều rất ít."

Đúng là những thứ Trần Kiến Quân này đặt mua không đáng bao nhiêu, vật giá trung bình lúc này là thế thế nên lúc anh mua anh cũng không quên ba mẹ của mình. Cũng giống như Lưu Điền Phương vừa nói vậy, chỉ cần anh mua cho vợ mà không mua cho mẹ thì bà sẽ ghen, muốn công bằng thì phải mua cả.

Nhận được quà của con trai, Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam đều rất vui mừng nhưng mà những thứ chói mắt như thế thế nên tự mình đeo vào ngắm nhìn một chút rồi đặt vào sâu trong ngăn tủ không thấy ánh mặt trời thì hơn.
Bình Luận (0)
Comment