Chương 86: Gây Chuyện (1)
Chương 86: Gây Chuyện (1)Chương 86: Gây Chuyện (1)
Lưu Điền Phương cũng nhắc nhở Trần Kiến Quân một chút: "Hai đứa cũng thật là, cất nhẫn đi trước đã đừng đeo ra bên ngoài chói mắt lắm. Lần trước mẹ lên huyện lại có người bị cướp chỉ vì người nhà có tiên đấy, con cũng phải cẩn thận đấy hoàn cảnh nhà mẹ đẻ của vợ con cũng khá là nhạy cảm."
Nghe thấy Lưu Điền Phương nói như thế thì Trân Kiến Quân nhíu chặt mày lại, anh nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay mình rồi nói: "Cái này chói mắt quá sao ạ?" Cái nhãn này thật sự rất nhỏ.
"Ngoài mang đồ trang sức màu đỏ trên người ra thì cũng không nên đeo những đồ trang sức khác, nghe lời mẹ cất đi."
Trần Kiến Quân thở dài một cái rồi gật đầu: "Vâng ạ, để con đi nói với Hiểu Hiểu."
Hứa Hiểu vẫn không nghĩ tới cái này, cô rất vui vẻ thỉnh thoảng cô lại nhìn chiếc nhãn trên tay mình rồi cười ngốc nghếch. Nghe thấy Trần Kiến Quân nói như thế thì ngạc nhiên, cô nhanh chóng tháo chiếc nhẫn xuống, đang định đi về phòng cất đi thì lại giơ tay ra trước mặt Trần Kiến Quân rồi nói: "Của anh đâu?"
Trân Kiến Quân đưa chiếc nhẫn cho cô.
"Em cất đi trước sau này rồi đeo lại." Ba mẹ của cô đều đang được cải tạo thế nên không thể để sự việc nguy hiểm kiểu này xảy ra được.
Ở trên xe, Trần Kiến Quân nằm ở trên ghế ngồi giả vờ như mình đã ngủ, nhưng trên thực tế thì anh đang vất vả cần cù lao động ở bên trong nông trường.
Lại có một đợt rau xanh có thể thu hoạch, sau khi thu hoạch thì còn thừa một ít lá già của rau thì anh cầm đi cho gà vịt cùng cá bên trong hồ nước ăn.
Hiện tại không gian nông trường của anh vẫn là hai mảnh đất không có thay đổi, càng về sau thì càng khó thăng cấp, mảnh đất thứ hai là cần 500 đồng vàng, hiện tại mảnh thứ ba cần phải có 800, chỉ ít hơn mua người máy trợ giúp giá một ngàn một chút.
Ít nhất anh vẫn còn phải thu hoạch thêm một đợt nữa mới có đủ một ngàn đồng vàng.
Hơn nữa Trần Kiến Quân đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, một miếng đất chính là một mẫu đó, ở dưới tình huống không có giúp đỡ, một mình anh có thể gánh vác nhiều như vậy, thật sự đều là nhờ vào thân thể khỏe mạnh này của anh, làm việc hết sức lực, nếu không thì đúng là chịu không nổi.
Khi thu hoạch một đợt rau xanh này, anh lại trông lại cây non của một loại mới.
ở trong một góc nhỏ, anh có một ít các loại cây ăn quả cùng cây mía.
Những thứ đó đều là giống các loại trái cây ăn ngon khi anh đi khắp các nơi ở bên ngoài ăn thử, về sau nếu như thật sự có kết quả, ăn giống như là cây mẹ thì có thể thu hoạch một ít hạt giống trông ở trong thôn.
Hơn nữa những loại cây đó sẽ mất rất nhiều thời gian trong tương lai, về sau có nhiều đất, xử lý cũng không hết, cho nên đó là một sự lựa chọn khá tốt.
Ở chỗ này, kho hàng của anh cũng có đủ đồ ăn, nếu như chỉ có một mình anh ăn thì khoai lang đỏ bắp ở đó có thể ăn được tận mấy tháng, còn có một ít gạo và lúa mì. Mặt khác cũng còn có một ít thịt khô, mật ong, cá vịt linh tỉnh hong gió treo trên thanh, mùa màng bội thu.
Bên cạnh chỗ ngồi của Trần Kiến Quân có một cái thau trúc, bên trong là nước mật ong ngọt ngào, anh thích pha nước mật ong, uống rất ngon.
Sau khi anh mở trang trại này ra không bao lâu thì có một đàn ong làm tổ ở bên trong, hoa không nhiều lắm, cho nên đến bây giờ mới thu hoạch được một chút mật, Trân Kiến Quân cũng không chê.
Vạn sự khởi đầu nan(*), chờ sau này chỗ này lớn hơn, thì đám ong mật này có thể sản xuất nhiều mật hơn nữa rồi. (*) Vạn sự khởi đầu nan: Một câu châm ngôn của Việt Nam, ý nói mọi chuyện lúc bắt đầu không bao giờ là dễ dàng.
Nếu như không có cái nông trại bên trong không gian này. Tiền lương của anh chắc là làm anh ăn no cũng không dư ra được bao nhiêu, lượng cơm anh ăn cũng kinh người giống sức mạnh của anh vậy.
Anh lại là một người tiêu tiền ăn xài phung phí, không có không gian hỗ trợ, làm sao có thể có được nhiều thứ như vậy? Nhà cũng không có nhanh chóng xây được như vậy?
Chắc là chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm đi.
Nếu không có nông trường buôn đi bán lại... Nhớ tới khoảng thời gian trước không thành phố mới vừa xảy ra chuyện có người trong nhà bị những binh lính hồng vệ đó xông vào nhà lục soát ra một đống vật phẩm vượt qua năng lực về kết cục sau đó, Trần Kiến Quân cảm thấy, vê sau vẫn là nên khiêm tốn một chút, ăn nhiều một chút, ăn vào trong bụng thì sẽ không có người phát hiện.
Sau một thời gian dài thiếu nước thì sắc mặt của mọi người đều không quá tốt.
Trường kỳ khuyết thiếu nước luộc đại gia sắc mặt đều không quá đẹp, hiện tại Trân Kiến Cường vẫn là một cây gai dầu đó.
Hứa Hiểu ở trong thôn vừa mới tan học về nhà thì thở dài một hơi, nhìn thấy có một bóng người xuất hiện ở trước mặt cô, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ.