Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 93 - Chương 93: Tố Cáo (2)

Chương 93: Tố Cáo (2) Chương 93: Tố Cáo (2)Chương 93: Tố Cáo (2)

Trần Kiến Quân không biết đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: "Ai nha? Đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Điền Phương thở dài: "Chính là cái nữ thanh niên trí thức kia, người vừa mới tới, cô ta ấy mà, không biết ăn nhầm phải thuốc gì, khoảng thời gian trước cứ nhìn chằm chằm vào nhà của chúng ta, có một lần cô ta còn tiến vào lục tung của lên, làm cho cả nhà sợ chết khiếp, hơn nữa trước kia cô ta đã từng đi tố giác, may mắn cô ta không bắt được chứng cứ, nếu không còn không biết sẽ thế nào nữa."

"Không có việc gì chứ?”

"Không có việc gì, thấy cô ấy rảnh rỗi như vậy, bác cả của con liền điều chỉnh cho cô ta một chút việc, nên vẫn chưa có tới đây lại."

Trần Kiến Quân đã biết, nhà bọn họ bị theo dõi, muốn tố giác bọn họ để lập công, thanh niên trí thức lập công là muốn làm cái gì, chính là trở về thành phố.

Anh lo lắng nhìn bọn họ: "Trong nhà không có gì chuyện gì chứ? Cô ta lục lọi cái gì?"

"Không có việc gì, nhà của chúng ta thì có chuyện gì được chứ? Cô ta là nhìn thấy nhà của chúng ta sống quá tốt nên ghen tị đến đỏ mặt, cho nên mới đi nhìn chằm chằm với nhà chúng ta đó sao? Lục lọi ngăn tủ trong phòng bếp, lại không có gì."

"Vậy là tốt rồi, nhưng mà về sau vẫn là phải cẩn thận hơn một chút. Ai biết cô ta nghĩ như thế nào, nếu như cô ta lại ra ngoài tìm người gây chuyện với mình, kia cũng là chuyện xấu."

Lưu Điền Phương giật mình, đúng vậy, nếu đối phương trực tiếp dẫn người lại đây lục lọi khắp nơi, sau đó mang theo một vài thứ không nên có vu oan cho bọn họ thì làm sao bây giờ? Bà không xác định cô ta có thể làm như vậy hay không, nhìn qua còn là một cô gái khá nhỏ tuổi, nhưng chuyện xấu không để ý đến tuổi tác, những hồng vệ binh ở trong thành phố đều là tuổi học sinh như vậy.

Hoặc là cô ta có ý định ghi hận, để chút đồ có liên quan đến quốc gia khác, vậy thì không phải cả nhà bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời hay sao.

"Mẹ nhất định sẽ nhìn chằm chằm cô ta."

Vốn dĩ trong khoảng thời gian này cũng không có quản cô ta bao nhiêu, hiện tại phát hiện như vậy là không được, Lưu Điền Phương liền nói ra lo lắng của mình: "Không thể tiếp tục điều cô ta đi được hay sao?"

"Cô ta không có phạm phải sai lâm nào thì không được, không có lý do gì, em cũng không cần lo lắng, nếu như có người bên ngoài tới, khẳng định là phải nói một tiếng với anh trước." Bác cả Trần an ủi nói.

"Nhưng nếu như có ý định muốn tránh anh thì cũng rất đơn giản, không có đạo lý cả ngày đề phòng cướp." Lông mày của bác hai Trân nhíu lại, hơi có chút hung thân ác sát: "Ngày khác đi tìm cô ta nói chuyện cho rõ ràng."

"Vậy nếu bất đắc dĩ thì chúng ta đi uy hiếp cô ta."

"Trước tiên cứ xem xem như thế nào."

Trân Kiến Quân nghe xong thì ghi nhớ chuyện này trong lòng, định là chờ muộn thêm một tí lại cẩn thận hỏi một câu.

Sau đó đề tài được chuyển đi, lại chuyển tới phía trên cây ăn quả kia.

"Cây ăn quả này đã trông được một khoảng thời gian rồi, nhìn qua vẫn còn ổn, rất ít cây chết non, không biết qua hai năm nữa sẽ có kết quả như thế nào, không biết có thể thành công hay không." Làm đại đội trưởng, bác cả Trần vẫn là rất quan tâm đến vấn đề này.

Bác hai Trần an ủi ông: "Không cần nóng vội, dù sao cũng không chậm trễ cái gì, lúc rảnh rỗi thì dọn dẹp một chút, nếu như có thì mọi người cùng vui vẻ, cũng không chậm trễ cái gì, yên tâm đi."

Trân Lão Tam tán thành: "Đúng vậy, những cái khác không nói, đầu năm này những loại cây mía đó, chờ đến thời điểm cuối năm, mỗi nhà đều có thể đủ phân mấy cây, đến lúc ăn tết trong miệng cũng ngọt ngào."

"Đúng vậy, anh thấy cây mía kia lớn lên rất là tốt."

"Có phải vậy không? Dùng bùn đắp ao cá lên đi, lớn lên vừa to vừa dài, chắc chắn là rất ngọt."

"Chờ đến thời điểm ăn tết là có thể ăn."

"Hiện tại cách thời gian ăn tết cũng không còn bao lâu, Kiến Dân, công việc kia của cháu có khả năng cũng sẽ nhận được một phần quà lễ”"

"Có khả năng.'...

Chờ đến khi bọn họ đi rồi, Trần Kiến Quân mới Hứa Hiểu chuyện Trương Hồng là làm sao, cô nói lại tỉ mỉ rõ ràng cho anh nghe.

Trần Kiến Quân cũng cảm thấy bộ dạng này không được: "Hiện tại anh không phải mang về không ít đồ hay sao, đều là cầm giúp bọn họ, hiện tại anh sẽ gửi đi hết cho bọn họ, nếu như bị bắt được nói là mua đầu cơ trục lợi, có miệng cũng nói không rõ.'

Lưu Điền Phương dừng động tác thu dọn lại, xoay người: 'Là như thế này sao, lại đây, chúng ta lập tức đi qua đó, cũng không bao nhiêu, phần lớn đều cầm đi."

Hứa Hiểu nghe xong lập tức trở về lấy đồ, hiện tại còn dư lại đúng là không nhiều lắm, chỉ có mấy khối màu đỏ, vải dệt quân lục, một cái ấm nước, một bì đường mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment