Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 92 - Chương 92: Tố Cáo (1)

Chương 92: Tố Cáo (1) Chương 92: Tố Cáo (1)Chương 92: Tố Cáo (1)

Anh nhìn về phía Trân Kiến Dân: "Em đi nơi đó nghiêm túc làm việc, không nên lười biếng, tốt nhất là học được một ít kỹ thuật gì đó, như vậy sau này có thể thuận thế tìm các công việc tương tự như vậy."

Trần Kiến Dân gật đầu, lộ ra nụ cười ngốc nghếch: "Em đã biết, anh cả."

Trần Lão Tam đánh lên đầu anh ta một cái, dở khóc dở cười: "Tỉnh lại thôi, còn không chưa ngây ngô đủ hay sao? Ngày mai cũng không thể như vậy, lanh lẹ lên một chút, có tinh thần thì mới có thể làm chính mình được, phải cho người khác một ấn tượng tốt lúc ban đầu, về sau có cơ hội thì người ta cũng nhớ đến con đầu tiên."

Trân Kiến Dân: "Ha ha."

Lúc này, Trần Kiến Quân mới nhớ tới: 'À quên mất, cái này là chị hay bảo em mang về, vừa nãy quên đưa cho chị ấy."

Anh đơn độc lấy ra một cái túi để qua một bên, sau đó lấy ra danh sách lắc lắc, chỉ vào những đồ khác ở trong túi lớn: "Cái này là bọn họ nhờ con mang về giúp, Hiểu Hiểu, em nhìn thử xem, có cái nào ở trong đây thì đánh dấu tích vào, không có thì là không mua, em nói cùng với bọn họ một tiếng."

Hứa Hiểu nhận lấy danh sách, cởi tay nãi ra, cứ nhìn rồi xác nhận nó như vậy, sau khi xác nhận không có sai lầm thì cất vào trong phòng.

"Thật là, Kiến Quân à, tôi nghe nói em trai cậu đã tìm được công việc rồi sao?"

"Quân Tử, đồ lần trước mẹ nhờ con mua thì như thế nào..."

Đã có người đi theo lại đây xem náo nhiệt, Hứa Hiểu mới vừa lấy vào, hiện tại thấy có người thì câm đơn hàng đi ra đưa từng thứ từng thứ cho các cô ấy, các cô ấy ngồi ở nhà khách cũng không có nhàn rỗi, chạy theo Trần Kiến Quân hỏi: "Quân Tử, cháu có biết ai ở huyện thành còn cần tìm người thay thế không? Thằng hai nhà bác cơ thể cơ bắp rắn chắc, cháu biết nó đấy, tuyệt đối là vô cùng khỏe mạnh, làm người vừa thật thà vừa cần mẫn, nếu như cháu còn có công việc nào khác thì giúp bác để ý một chút, cả nhà bác sẽ đều nhớ kỹ công lao của cháu."

"Thằng cả nhà bác cũng vậy, khi còn nhỏ các cháu còn thường xuyên chơi với nhau, nó đọc không có nhiều sách bằng cháu, nhưng cũng tốt nghiệp xong tiểu học, tính ra vẫn còn có thể, yêu cầu của chúng ta cũng không cao, một tháng có thể kiếm mười mấy hai mươi khối đã rất thỏa mãn rồi..."

Trần Kiến Quân cương mặt, cười ha hả: "Thím, làm gì có chứ, cháu cũng là may mắn gặp được cơ hội đúng lúc mà thôi, cũng chỉ là làm thay, sẽ nhanh chóng trở về, cơ hội rất ít có, nếu như không phải người ta không cẩn thận bị ngã gãy chân, căn bản là không có lần cơ hội này, thật ra cháu cũng nghĩ, nhiều người thân như vậy, mọi người đều quen biết nhau, nếu như có cơ hội cháu cũng mong mọi người đều có thể huyện thành làm kiếm tiền lương, ăn cung ứng lương đó."

"Bác biết mà, cháu nhất định là nhớ đến chúng ta, chúng ta là người trong một thôn, cháu khẳng định sẽ không quên chúng ta đâu..."

"Kiến Dân, cháu đi vào trong thành phải làm việc thật tốt, tranh thủ cơ hội được ở lại"

"Tìm được công việc thật ra là không dễ dàng.'.......

Trần Kiến Dân: "Dạ dạ, đúng vậy, cháu đã biết, dạ, được."

Hiện tại anh ta đã lấy lại tinh thân hoàn toàn, vì thế chờ đến khi Trân Kiến Quân ứng phó xong một đợt đề cử mới phát hiện, đã không thấy bóng dáng Trần Kiến Dân đâu, phía sau truyền đến âm thanh chặt gỗ phanh phanh phanh, xem động tĩnh kia, chắc là đã dùng sức lực lớn lắm, anh vừa bực mình vừa buồn cười, vì né tránh mà đi chẻ củi luôn.

Chờ tới khi tối đến, bác cả Trần cùng bác hai Trân mang theo con trai của bọn họ lại đây.

Cơm tối nay có cá, còn có thịt khô xào với đậu cô ve, vô cùng phong phú, người một nhà ăn đến bụng no căng.

Trần Kiến Quân cũng hiểu rõ ràng ý định trong lòng của đám người bác cả Trần, không đợi bọn họ mở miệng nói, anh đã giơ chén rượu lên trước: 'Lần sau có cơ hội thích hợp, cháu cũng sẽ giúp mấy anh em nhớ kỹ, chúng ta chính là anh em với nhau.”

Bác cả Trần nghe được lời này, không có tiếp lời, nhưng biểu cảm trên mặt nhìn qua rất thoải mái, nhìn Trân Lão Tam: "Lần trước em bảo anh nhìn chằm chằm cái cô Trương Hồng kia, anh phân cho cô ấy một ít việc, trong khoảng thời gian này cô ấy không có lại đây tìm mọi người nữa chứ?"

"Không có, em đều chú ý tới, cô gái đó làm việc chậm chạp, mỗi lần làm xong đều là bộ dạng làm mệt muốn chết, trở về còn phải tự mình nấu đồ ăn, còn người ở cùng cô ấy thì sao? Có vấn đề, người ở cùng với cô ấy cũng không có một người nào tốt với cô, trở về còn phải tự mình nấu cơm, thường xuyên qua lại, nhưng cũng không phải đã làm tốn ít thời gian rồi hay sao? Làm gì còn sức mà lại đây." Lưu Điền Phương gắp một đũa thịt khô cho bác cả Trần.

Bác cả Trần nhấp một ngụm nước trà: "Bác của cô ấy viết thư cho anh, anh không để ý đến ông ta."
Bình Luận (0)
Comment