Chương 91: Thay Mặt Đội (3)
Chương 91: Thay Mặt Đội (3)Chương 91: Thay Mặt Đội (3)
Trần Kiến Quân cảm thấy em trai của anh chắc là sẽ không từ chối, nhưng cũng không dám cam đoan một trăm phần trăm, nếu như anh ta không đi, anh sẽ giới thiệu cho những anh em họ khác, đặc biệt là trong nhà nhiều người, thiếu một người nhận lương thực cũng không có ảnh hưởng lớn như vậy.
Anh vội vàng trở về, thả đồ xuống đi tìm Trần Kiến Dân đang làm việc, kéo đến chỗ vắng người, hỏi anh ta.
Trân Kiến Dân ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu như tỏi: "Đi! Đương nhiên đi!"
"Được, vậy em xin nghỉ đi một chuyến với anh, anh cũng cảm thấy em nên đi, ở nơi đó có lẽ em còn có thể tìm được cơ hội khác ở lại trong thành phố, vẫn tốt hơn là làm việc có kế hoạch."
Vội vã, Trần Kiến Dân trở về thay một bộ quần áo tươm tất, sau đó ngồi ở đuôi xe đạp cùng nhau đi đến huyện thành.
Nhìn thấy thân thể của anh ta, Lưu Bình liền có vài phần vừa lòng, lại nói lại những điều kiện đó thêm một lần, Trần Kiến kiên định gật đầu. Ông ấy liền dẫn theo anh ta lập tức đến nhà chú họ của ông ấy, nói rõ chuyện này.
Bản thân bọn họ chính là đem việc này phó thác cho anh, nhìn thấy thể trạng thân thể này, hơn nữa anh trai của anh ta còn là người làm việc ở dưới tay của Lưu Bình, cũng không lo lắng anh ta sẽ giở trò quỷ, liền đồng ý rồi cùng nhau đi đến xưởng, nói rõ ràng với quản sự, sau đó sáng mai anh ta cầm công văn lại đây đi làm tìm một người tên là Lý Đại Đầu, người đó sẽ hỗ trợ dẫn dắt anh ta mấy ngày.
Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, về đến nhà, nghe thấy chuyện này, Liễu Lan ôm con gái cười không ngậm được miệng, ít nhất là ba tháng đó, đó chính là có thể kiếm ít nhất 63 đồng tiền, so với tiền nhà anh ta tiết kiệm còn nhiều hơn!
Còn chuyện thiếu chút đồ ăn, cô ấy nỗ lực nhiều hơn là được, hơn nữa bản thân Trân Kiến Dân không ở nhà ăn, cũng sẽ tiết kiệm được một chút đồ ăn, có tiền rồi đến lúc đó còn có thể mua lương thực ở trong đội, tóm lại, vụ mua bán này có lời!
Cho nên cứ liên tục nói cảm ơn với Trần Kiến Quân một lúc lâu, đối với Hứa Hiểu cũng càng thêm nhiệt tình: 'Cảm ơn anh cả hỗ trợ, công việc này chắc chắn là có nhiều người muốn dành, đều là nhờ anh cả..."
Lưu Điền Phương cũng vô cùng vui vẻ, tươi cười hớn hở, hiện tại con trai chỉ là làm việc thay người ta, cũng chỉ có mấy tháng nhưng lại thu được mấy chục khối, số tiên đó cũng không ít, làm thêm vài lẫn nữa là anh ta có thể xây được thêm mấy căn phòng đất, chờ đến lúc đó sinh thêm mấy đứa nữa cũng có chỗ mà ở.
Nông dân đều là cái dạng này, lúc xây phòng sẽ không xây được quá nhiều phòng, trước tiên cứ xây tạm trước mấy căn phòng, sau này có càng nhiều người, trong tay cũng dư dả hơn, lúc đó mới tiếp tục xây phòng.
Đến khi đến nhà bác cả nhà họ Trần để mở tài liệu, đúng lúc gặp được cái loa làng có tiếng ở trong thôn, nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt của Trân Kiến Dân không thế nào giấu được, bà ấy liền hỏi nhiều thêm một câu, vừa mới hỏi thì trời ơi thật là tuyệt vời!
"Chúc mừng cô nha, em gái Lưu, hai đứa con trai nhà em đều đến thành phố làm việc, thật là có tiên đồ, ghê gớm nha!"
Lưu Điền Phương cũng không nghĩ có thể giấu được, nhưng mà cũng không thể cứ nhận như vậy: "May mắn may mắn thôi, chỉ là đi hỗ trợ mấy tháng, sẽ nhanh chóng trở về trông trọt như cũ mà thôi!"
Loa làng đã biết, không bao lâu sau, toàn bộ người trong thôn đều nghe nói đến việc này, khi Trương Hồng nghe tin thấy tức này, vẫn luôn đang yên tĩnh bận rộn làm việc lại trở nên nhiệt tình hơn.
Đúng là Trần Kiến Quân có phương pháp!
Chủ ý của cô ta càng kiên định hơn.
Mọi chuyện đã quyết định rồi, sáng mai lập tức phải bắt xe lên xưởng xi-măng bắt đầu làm việc, Lưu Điền Phương đang suy nghĩ về chuyện sắp xếp đồ đạc, nếu như muốn ở lại, sinh sống thời gian dài ở đó, đồ dùng sinh hoạt là thứ không thể thiếu, bà ấy mở đầu câu chuyện, thế là mọi người cùng nhau đi thu dọn đồ đạc, mấy đứa nhỏ liền gửi lại ở chỗ Hứa Hiểu nhờ cô trông coi dùm.
Trân Kiến Dân vẫn còn có chút hoảng hốt, vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần, khóe miệng tươi cười vẫn chưa có hạ xuống, hôm nay mới vừa xác định công việc, còn chưa có đi làm đâu, nhưng trong đầu anh ta đã ra sức tưởng tượng đến nhà ngói khang trang của mình và gia đình những ngày tháng về sau.
Hiện tại anh ta đã thành công được một nửa, về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt hơn đúng không?!
Trần Lão Tam vỗ vỗ cánh tay của Trần Kiến Quân: "Đây là đội trưởng của con hỗ trợ dẫn dắt, trở về con nhất định phải cảm ơn anh ấy thật chu đáo."
"Con đã biết rồi." Chuyện tốt như vậy, ông ấy cho ai đều là cho một phần nhân tình, nhưng mà ông ấy lại cho anh, đây là nhớ kỹ anh, trong lòng của Trân Kiến Quân hiểu rõ.