Chương 90: Thay Mặt Đội (2)
Chương 90: Thay Mặt Đội (2)Chương 90: Thay Mặt Đội (2)
Trần Kiến Quân ở bài đội Cung Tiêu Xã, nơi này vừa mới có được một lô hàng mới, người đến người đi, thật vất vả anh mới có thể tiến vào.
Lưu Bình cũng ở bên cạnh, ông ấy nhìn trúng một cái áo bông hồng, định mua một cái về cho vợ của ông ấy, vợ của ông ấy cũng đã nhiều năm không có mua thêm quần áo mùa đông rồi, lần này nhìn thấy màu sắc tươi sáng như vậy, đúng lúc, nói vậy sau khi trở về bà ấy nhìn thấy thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Đàn ông mà, kiếm tiền nuôi gia đình, vất vả đấy, nhưng mà phụ nữ ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, nuôi con trai cả cùng con gái cũng vô cùng vất vả, thỉnh thoảng tặng chút quà cũng có lợi cho gia đình hài hòa, nhưng mà mua cho vợ thì không thể không mua cho mẹ nó, chuyện này ông ấy đã được dạy dỗ nhiều năm như vậy nên vô cùng rõ ràng, rốt cuộc cũng đã làm nhân bánh quy(*) nhiều năm như vậy, nhưng mà mua cho mẹ không phải màu đỏ thẫm, mà là một màu xanh trâm hơn, chất liệu thì giống nhau.
(*) Nhân bánh quy: Ý nói là bị kẹp giữa mẹ và vợ.
Khoản tiền này chỉ ra Lưu Bình cũng có hơi đau lòng, quần áo này đẹp thì đẹp đấy nhưng mà lại rất đắt.
Trần Kiến Quân nhìn tờ đơn trong tay đối chiếu xem có cái gì ở chỗ này có, cũng đều mua về, nếu như nơi này không có thì không mua, anh lại không dự định lấy đồ vật trong không gian của anh bán ra ngoài, như vậy sẽ có hậu hoạn vô cùng.
Lưu Bình nhìn đơn của anh, vỗ võ bờ vai của anh tỏ vẻ: "Trước kia tôi cũng giúp người khác mua không ít đồ vật, sau đó thì liền có người cái gì cũng đều muốn tôi hỗ trợ, tôi thấy như vậy cũng không phải biện pháp, suy nghĩ biện pháp mới tốt hơn một chút, trước kia cậu cũng giúp người khác mua, lần này số lượng tại sao lại nhiều lên như vậy?”
Trần Kiến Quân không nghĩ tới ông ấy cho rằng những đồ vật lúc trước anh mua đều là mua giúp người khác, Trân Kiến Quân lắc lắc đầu, không thừa nhận không phản đối: "Trước kia không có nhiều như vậy."
"Không dễ dàng mà, nếu như có người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cậu kéo đẩy một chút, những người đó thích chơi như vậy." Kéo dài mấy tháng, những người da mặt dày đó cũng sẽ hiểu.
"Cũng đúng, lần này là rất nhiều người cùng nhau, sau này chắc là sẽ không có nhiều như vậy."
"Vậy còn đỡ, vất vả một lần hai lần cũng không có gì."
Hai người mua đồ ở trong đơn, cuối cùng mua một ít đồ cho mùa đông, sau đó bọn họ liền lên xe trở về, sau khi trở về thì có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.
Về tới đơn vị, Lưu Bình về văn phòng trước, Trân Kiến Quân ở lại kiểm tra chiếc xe, chờ đến khi anh kiểm tra xong, xác nhận không có vấn đề, lúc mang đồ của mình mua định trở về nhà thì Lưu Bình gọi anh lại.
"Cậu tới đây với tôi một chút."
Trân Kiến Quân đi theo ông ấy vào văn phòng, Lưu Bình mở miệng liền hỏi: "Không phải lần trước cậu bảo tôi để ý xem có nơi nào tuyển dụng không đó sao?"
Nghe thấy chuyện này, tinh thần của Trần Kiến Quân rung lên, chẳng lẽ là...
"Tôi vừa mới nhận được tin tức, con trai của chú tôi làm công ở một xưởng xi-măng, anh ấy không cẩn thận nên bị gãy chân, phải tu dưỡng mấy tháng, hoặc là có khi gần nửa năm, như vậy thì sẽ bị chậm trễ công việc, cho nên có thương lượng cùng nhà máy là tìm một người làm công để đi làm thay anh trong thời gian này, tiền lương một tháng 21 khối, bao cơm ba bữa, ở lại ký túc xá công nhân. Cậu cảm thấy thế nào? Nếu như được thì tôi sẽ nói với chú họ của tôi."
"Được!"
"Tôi nhớ là cậu tìm việc giúp em trai cậu đúng không? Sức khỏe của cậu ấy như thế nào? Cậu phải nghĩ kỹ, công việc này cũng không thoải mái, không có sức lực là làm không được."
Trần Kiến Quân lộ ra hàm răng trắng của anh: "Em trai của tôi lùn và gầy hơn tôi một tý, nhưng mà cũng là một cậu thanh niên trai tráng, rất là khỏe mạnh!"
"Được, vậy cậu trở về hỏi cậu ấy thử xem, nếu như cậu ấy đồng ý thì nhanh chóng dẫn cậu ấy lại đây xác định, nếu như không có vấn đề gì, ngày mai sẽ đi làm."
"Hiện tại tôi sẽ lập tức trở về."
Trần Kiến Quân liền vội vã lái xe về nhà, hành lý của anh còn có một vài món đồ chị hai của anh nhị nhờ mua, anh cũng không rảnh lo tiện đường đưa cho chị, đi về nhà hỏi Trần Kiến Dân trước, cái này nếu như bị người khác nhanh chân đến làm trước thì rất đáng tiếc.
Cho dù chỉ làm có ba tháng cũng được, ba tháng chính là 63 khối, so với thu hoạch của một năm làm việc còn nhiều hơn.
Nhưng mà nếu như suy xét đến việc đi vào trong thành phố, vậy khẳng định sẽ không có sự phân chia, vê sau lương thực được chia sẽ bị ít đi một chút, có được tất có mất.