Chương 89: Thay Mặt Đội (1)
Chương 89: Thay Mặt Đội (1)Chương 89: Thay Mặt Đội (1)
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp, có một người ngày ngày ở bên cạnh nhìn chằm chằm nhà của bà, cuộc sống này cũng vô cùng không tốt, huống chỉ trong lòng bà biết rõ ràng, con trai lớn của bà lấy vê những thứ kia còn không biết là làm như thế nào mà có thể kiếm về được đâu, nếu như bị tố giác...
Bà tưởng tượng đến cái này, liền ngồi không được, để dâu cả làm cơm trưa, còn bà thì trở vê phòng giấu một vài đồ vật có khả năng sẽ chói mắt vào càng sâu hơn, một ít đồ ăn bà cũng quyết định nhanh chóng ăn hết đi, không cần để cất lại, mặt khác bà cũng chuẩn bị sẵn một bao kẹo, chờ một chút nữa Trần Lão Tam trở lại thì để cho ông đi qua chỗ anh cả của ông nói chuyện, để cho anh cả nhìn chằm chằm cái cô thanh niên trí thức kia.
Cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng người gây chuyện cũng không có chú ý đến tuổi, phải có cách để trị cô ta, không thể để cho cô ta nhìn chằm chằm nhà bà nữa.
Lại qua một lát, Trân Lão Tam đã trở lại, biết chuyện này, lập tức câm kẹo đi đến nhà của anh cả.
Bác cả Trần vừa nghe nói như vậy, trong lòng liền hiểu rõ.
Không nghĩ tới bác của cô ta cố ý chào hỏi đánh tiếng với ông cho cô ta sống dễ chịu hơn một chút, cô ta lại không cho chính mình mặt mũi như vậy, người mà cô ta theo dõi là người nhà ai?
Là nhà em trai ông.
Nếu như nhà em trai có vấn đề, đại đội trưởng là ông đây còn có thể sống yên ổn được hay sao?
Đến chiều hôm đó, Trương Hồng liền bất ngờ bị phái đi xới đất sống, ban đầu cô ta là đi làm cỏ, khu vực cũng không lớn, cho nên cô ta có thể hoàn thành xong trước thời gian, nhưng mà hiện tại thì không được, cho dù khu vực này cũng tương đối nhỏ, nhưng mà cô ta cũng các thanh niên tri thức khác làm chậm giống như, trời tối cũng không có làm xong, còn phải ở lại tăng ca làm thêm giờ để làm nhiệm vụ mình được phân cho xong, chật vật không chịu nổi.
Những thanh niên trí thức khác thấy cô ta như vậy đều âm thâm cười trộm, ban đầu các cô không dám đắc tội với cô ta, bởi vì rõ ràng cô ta được ưu đãi, mỗi lần làm việc cô ta luôn được phân nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, nhưng mà hiện tại, cô ta cũng làm giống các cô ấy, chẳng lẽ cô ta làm cái gì? Chọc giận người không nên dây vào rồi sao? Nếu không thì sẽ không như vậy, ngược lại lại nghĩ đến cái tính khí kia của cô ta, một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, hiện tại cuối cùng cũng đá phải tấm sắt rồi?
Khắp chốn đều mừng vuil
Trương Hồng có chút hoảng loạn, không phải bác cô ta đã chào hỏi qua đại đội trưởng rồi hay sao? Nói sẽ chiếu cố cô ta ở trong phạm vi năng lực của mình, đây là ông ấy đang chiếu cố cô ta sao?
Không, có lẽ là do ông ấy không thể làm quá rõ ràng được, không nên gấp gáp, một lần nửa buổi nữa chắc là sẽ trở lại bình thường thôi.
Cô ta trở vê vừa đói lại vừa mệt, bởi vì trở vê quá muộn, những người khác lại không có để lại đồ ăn cho cô ta, cô ta còn phải tự mình nấu cơm, thật vất vả mới nhóm lửa lên được, nhìn vào ánh lửa, cô ta có chút tủi thân, nhìn bọt nước trong tay của mình, này khi nào mới là bắt đầu a.
Ngay từ đầu bị phân đi làm những cái đó, Trương Hồng còn tự an ủi chính mình là không có gì, nhưng mà những lần tiếp theo đều giống như những thanh niên trí thức khác khiến cho cô ta ăn không tiêu, không còn có thời gian nhàn rỗi đi tìm Hứa Hiểu, lúc này Trương Hồng mới lo sợ bất an, chẳng lẽ những lời bác của cô ta nói đã không còn tác dụng hay sao?
Vì sao ông ấy đều phân cho cô ta những việc nặng như vậy? Cô ta đều không có thời gian đi tìm Hứa Hiểu. Cô ta nghĩ trăm lần cũng không ra, không biết đây là kết quả sau khi Trân Lão Tam đi cáo trạng.
Bác cả Trần quyết định muốn nhìn thẳng vào cô ta, không cho cô ta có sức lực đi làm chuyện khác.
Ăn không đủ no, còn muốn làm việc tốn sức, bộ dáng này thì chắc không còn sức đi gây sóng gió nữa rồi.
Liên tiếp mấy ngày, Hứa Hiểu đều không có nhìn thấy bóng dáng của Trương Hồng, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuy rằng Lưu Điền Phương không có trách cô không có đuổi Trương Hồng đi, còn an ủi cô nói cô dâu mới da mặt mỏng, không đấu lại là chuyện bình thường, lần sau trực tiếp dùng cây chổi đuổi người là được, thì cô vẫn có chút hổ thẹn.
Gặp được loại người nghe không hiểu tiếng người này, cô đúng thật là không có biện pháp gì, cô âm thầm hạ quyết tâm, lần sau tuyệt đối người vừa vào cửa liền đuổi người, nhìn thấy cô ta không có tới dây dưa, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn là thở phào nhẹ nhõm một hơi, như vậy là tốt nhất.
Lưu Điền Phương nhanh chóng liền bắt lấy một con chó đen về đến nhà, về sau chính là quản gia nhà bọn họ, Hứa Hiểu hầu hạ rất tỉ mỉ, hy vọng nó nhanh chóng lớn lên, về sau có thể giúp đỡ cô đuổi những người không được hoan nghênh đó đi....