Chương 95: Người Què (1)
Chương 95: Người Què (1)Chương 95: Người Què (1)
Hơn nữa bởi vì chuyện này, bọn họ nhờ Trân Kiến Quân mua đồ giúp cũng không còn có lần sau, những người mà đồ còn chưa có mua được cũng đã được nhận lại tiền của mình, điều này chứng minh sau này chỉ có thể xem may mắn được đi huyện thành Cung Tiêu Xã nhìn, tất cả đều tình lên đầu của Trương Hồng.
Tới rồi một ngày thời điểm làm việc kết thúc, Trương Hồng không có hoàn thành nhiệm vụ của cô ta, cô ta đơn giản bất chấp tất cả, không làm nữa.
Dù sao lần này cô ta trở vê cũng nhận được không ít tiền và phiếu, cô ta mua lương cũng có thể sống được.
Liên tiếp mấy ngày, cô ta đều như vậy, mỗi ngày cô ta đều đi đến nhà Trân Đồng mà cô ta chọn để hỏi thăm, mỗi lân Trần Đồng đều là nói là anh ta muốn suy xét kỹ thêm, đó là người cùng thôn, anh ta phải suy nghĩ thật kỹ gì gì đó.
Trương Hồng ra giá là 20 khối, bọn họ cũng không có nhả ra, Trương Hồng liền dự định nếu không được thì sẽ tìm nhà tiếp theo, thời điểm đang muốn hành động, đột nhiên cô ta điêu nhận được điều lệnh.
Đại đội trưởng Thôn Trân Phòng đăng tác phong của cô ta lên báo, nói cô ta lười biếng, không chăm chỉ làm việc, còn tiêu tiền mua sắm thịt cùng lương thực với người dân trong thôn, ẩm thực xa xỉ, tác phong không chính đáng.
Phía trên có người tới điều tra cũng phát hiện ra là thật, sau khi xem xét nhật ký còn có một ít tiền giấy ở trên tay của người nông dân, sau khi phát hiện tất cả đều đúng thì Trương Hồng đã bị mang đi một vòng.
Bác cả Trần cũng không có diệt triệt để cô ta, dù sao cô ta còn có bác làm việc ở trên huyện thành, đắc tội như vậy cũng không tốt, như bây giờ, cô ta chỉ có thể đủ bị bình điều đi địa phương lao động càng gian khổ hơn, không bao giờ có thể làm gì đối với người Trần gia thôn của bọn họ, mà bác của cô ta, hiện tại không có biện pháp, không đại biểu sau này cũng không có biện pháp. Những người có tư tưởng không chính xác giống như Trương Hồng thì nên bị trừng phạt, bản thân thanh niên trí thức xuống nông thôn chính là vì lên núi xuống làng, đến vùng đất càng rộng lớn hơn đi phấn đấu, cô ta lại lười biếng không làm việc, mua lương thực của người khác rồi hưởng thụ, bộ dáng và thái độ này là không chính xác.
Nhưng mà bởi vì tân suất mua bán đều tương đối nhỏ, bác cả Trân không có ý định sẽ huỷ hoại cô gái nhỏ này nên nương tay. Nói cách khác, chỉ là không ngừng bị điều đến địa phương càng gian khổ hơn mà thôi.
Nhìn Trương Hồng bị điều đi, người một nhà Trần Kiến Quân đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời điểm Trương Hồng bị mang đi, tương đối đột ngột, bác cả Trần đã đem tờ giấy kia làm hỏng, tuy rằng những chứng cứ này là giả, nhưng vẫn là không giữ lại thì tốt hơn, chờ đến khi cô ta rời đi, tất cả chỉ là nói suông, cô ta nói cái gì cũng đều là bôi nhọ.
Cuộc sống của Hoàng Hưng cũng không quá tốt, bởi vì cháu gái ngoại của ông ta uy hiếp ông ta, nếu như ông ta không giúp cô ta, cô ta sẽ đi nói những việc cô ta làm đó là do ông ta sai bảo, đến lúc đó hãm hại người khác liền vì chuyện công việc của người khác thì chức vị của ông ta chắc chắn sẽ không còn, cho nên ông ta không thể không tiêu phí nhân tình, giúp cô ta tìm một địa phương không tồi, nhưng cũng chính là như vậy, ông ta không muốn nói thêm một câu nào với đứa cháu gái ngoại này nữa.
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Trương Hồng không nghĩ tới sẽ có một cái hậu quả như vậy, cô ta còn không có kịp làm gì, cô ta còn chưa có trở về thành, tại sao lại đột nhiên bị điều tới địa phương càng nghèo hơn rồi, cái địa phương này cô ta có nghe nói qua, bởi vì đây là vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân địa phương có tiếng.
Bọn họ ở nơi này ăn không đủ no là chuyện bình thường, nhưng mà việc đói chết người vẫn là tương đối hiếm thấy, nhưng mà ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, chuyện đói chết người còn có thể xảy ra.
Cô ta không muốn, cho nên tìm bác gây sự, thành công thay đổi một địa phương tương đối tốt hơn, chỉ là cô ta vẫn không cam lòng như cũ, nhưng mà đã không có tiên cùng phiếu, lại không biết đường đi ra ngoài, chỉ có thể ở lại nơi đó an phận làm việc nuôi sống chính mình, hơn nữa bởi vì chuyện của cô ta truyền tới nơi này, bị nhận định là một người không an phận, nên cô ta bị gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, vì thế, cô ta mất đi tự do một khoảng thời gian thật dài, ngay cả về nhà đi khóc lóc kể lể cũng không được.
Trân Kiến Dân ở bên trong xưởng xi-măng làm việc mấy ngày, có người dẫn dắt anh ta, hơn nữa kỹ thuật hàm lượng không có cao lắm, bình thường anh ta đã ứng phó được, đây đúng là công việc yêu cầu phải có sức lực, trên tay không có sức thì căn bản là làm không được.