Sam đã hoàn toàn hồi phục nhờ lọ Potion mà Hans mang đến. Đó là thành quả của việc sử dụng không chỉ một mà là ba lọ.
Tuy nhiên, Sam không tỉnh lại ngay lập tức. Vì hắn cũng bị tổn thương về mặt tinh thần nên sẽ phải mất ít nhất một hoặc nhiều ngày để hắn tỉnh lại. Sau khi đưa Sam trở về nhà an toàn, Zich quay lại trước Tòa nhà Monster Exterminator và chờ đợi. Người mà Zich đang đợi là gã mà ai cũng biết.
Paul Chenu bước ra, bước vô tòa nhà vài lần rồi nói: “Này, thành thật mà nói, chúng ta không muốn dính líu đến cuộc xung đột này. Vì gã Sam đó đã được chữa lành nên các quan chức an ninh cũng sẽ không thi hành hình phạt nghiêm khắc đối với Drew.”
Đối với các quan chức cấp cao, nạn nhân chỉ là một thợ mỏ. Hơn nữa, đây không phải là xung đột xảy ra bên trong thành phố nên không có lý do gì để các quan chức an ninh tích cực giải quyết xung đột này.
“Nếu ngươi gây ra xung đột ở đây và làm hỏng tòa nhà này, điều đó sẽ gây rắc rối cho chúng ta. Đây là một tổ chức quan trọng của quốc gia.”
Tòa nhà này quan trọng hơn mạng sống của một người thợ mỏ. Đây không phải là một điều đáng ngạc nhiên vì mạng sống ở thế giới này rất rẻ. Zich cũng biết điều này và anh không cảm thấy cần phải phàn nàn.
“Đừng lo lắng. Ta sẽ giải quyết xung đột này mà không gây tổn hại cho khu vực xung quanh.”
“Ngoài ra, sẽ rất rắc rối cho chúng ta nếu ngươi thực sự giết Drew. Dù sao thì hắn cũng là một trong những Mạo hiểm giả mà chúng ta đã thuê mà.”
“Tất nhiên rồi. Có thể ngươi không tin nhưng ta muốn sống một cuộc sống tử tế. Ta sẽ không dễ dàng giết ai đó đâu, nên đừng lo lắng quá.”
Và như để chứng minh cho nhận định của mình, Zich mỉm cười rạng rỡ với Paul Chenu.
“…Ta thực sự không cảm thấy yên tâm trước nụ cười đó.”
Paul Chenu nao núng và lùi lại một bước.
“Dù sao thì, đừng tạo ra vấn đề buộc chúng ta phải tham gia.”
Đó là lý do chính khiến Paul Chenu phiền muộn; hắn không muốn dính vào một vụ việc nguy hiểm và phức tạp. Zich cũng không trách móc hay xúc phạm thái độ bảo vệ bản thân của Paul Chenu.
“Tất nhiên rồi.”
Mặc dù Paul Chenu đã nói tất cả những gì hắn muốn nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Zich.
Zich định hỏi Paul Chenu xem hắn có vấn đề gì không thì Paul Chenu nói trước: “Ngươi có tự tin rằng mình có thể đánh bại hắn không? Nhóm chúng ta đặc biệt tuyển dụng hắn. Ngay cả trong số những người lính đánh thuê, hắn rất giỏi. Nếu ngươi tấn công hắn bằng những kỹ năng tầm thường, ngươi sẽ là người bị đánh.”
Zich chớp mắt. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Paul Chenu như thể lần đầu tiên nhìn thấy một loài mới lạ.
“S-sao ngươi lại nhìn ta như thế?”
“…À, ta nghi ngờ. Đúng, ta nghi ngờ ngươi có thể nghĩ như vậy. Ngươi đã nói một điều mà ta không hề mong đợi nên ta hơi sửng sốt.”
“Thật đấy, có chuyện gì với ngươi à? Ngươi thậm chí còn không nghĩ tới việc mình có thể thua sao?”
Zich gật đầu, đến lượt Paul Chenu ngạc nhiên. Sự tự tin của Zich đã tăng vọt.
‘Không, nghĩ lại thì Drew cũng siêu tự mãn. Có phải tất cả các Mạo hiểm giả hoặc lữ khách đều giống kiểu người như này không?’
Nhà cửa và sự nghiệp là thứ dường như quý giá nhất đối với Paul Chenu. Dù có chuyện gì xảy ra, Paul Chenu vẫn kiên quyết gắn bó với chúng và quan điểm của mình trong suốt quãng đời còn lại.
Việc tiêu diệt quái vật nhiều ngày liên tiếp là điều bình thường. Vì vậy, Zich dự định sẽ đợi ở tòa nhà Monster Exterminator trong vài ngày.
Tuy nhiên, với sự may mắn của mình, Zich đã không phải đợi lâu. Drew xuất hiện một ngày sau khi hắn hành hung Sam.
Ngày hôm đó, Paul Chenu rất ngạc nhiên khi thấy Zich vẫn đứng trước lối vào và nhanh chóng đi vào bên trong tòa nhà. Sau đó vào buổi chiều, Hans chuẩn bị một bữa ăn đơn giản cho Zich ăn. Sau khi Zich ăn xong, anh tiếp tục đứng trước tòa nhà như tượng đá.
Lúc này đã gần hoàng hôn. Bóng tối ngày càng dài và bầu trời xanh sắp chuyển sang màu vàng. Zich, người đang nhắm mắt lại, đã mở mắt hoàn toàn. Có một tia lửa trong đó. Anh cảm thấy một sự hiện diện ở gần mình - một sự hiện diện mà anh vô cùng mong muốn được nhìn thấy.
‘Hắn ở đây.’
Zich bỏ khoanh tay và ngừng dựa vào tường. Một lúc sau, anh thấy ai đó đang đi về phía tòa nhà.
Đó là Drew.
Bước chân của Drew nhẹ nhàng; hắn không hề tỏ ra chút dấu hiệu nào của cảm giác tội lỗi trước những hành động tàn ác của mình. Thậm chí còn có một khí chất thoải mái, phong lưu tỏa ra từ hắn, như thể hắn cảm thấy sảng khoái sau khi nhổ một chiếc răng đau. Dù không thèm nhìn Zich, Drew vẫn cố gắng bước vào tòa nhà Monster Exterminator.
“Đứng đó.”
“Hử?”
Drew nhăn mặt. Nhưng khi nhìn thấy người ngăn mình lại, hắn nở một nụ cười chế giễu.
“Ồ, ai đây ta? Chẳng phải ngươi là đồng đội của tên khốn yếu đuối đã dành thời gian ngọt ngào để đánh bại một con Troll non sao?”
Đúng như dự đoán, Drew đã nhanh chóng xúc phạm anh ấy và vẻ mặt của Zich không hề thay đổi.
“Ta đã nói với ngươi là hắn mới bắt đầu tập luyện… à, sao cũng được. Thực ra, không phải đầu ngươi thực sự có vấn đề sao? Không có gì ngạc nhiên khi ngươi không nhớ những gì ta đã nói với ngươi gần đây. Ta xin lỗi về điều đó. Lẽ ra ta nên quan tâm hơn đến sự ngu ngốc của ngươi.”
Thật là một cảnh tượng kỳ diệu khi thấy Zich xin lỗi. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là một lời xin lỗi đúng đắn.
“Đừng quá khắt khe với bản thân. Bị bệnh không phải là một tội lỗi. Mặc dù thật khó để sống như vậy nhưng ngươi phải giữ thái độ lạc quan. Ngươi có hiểu điều ta đang nói không? Vui lên nào chàng trai!”
Khi Zich tiếp tục, biểu hiện của Drew trở nên tồi tệ hơn. Khi Zich vung nắm đấm để “cổ vũ” hắn, khuôn mặt của Drew trông như sắp nổ tung.
“…Lần trước ta đã nghĩ đến điều này, nhưng ta thực sự cần phải nghiền nát ngươi một cách đàng hoàng. Rút cái lưỡi lắm lời của ngươi ra cũng là một ý kiến hay đấy.”
Khi Drew rút kiếm ra, Zich cũng rút kiếm ra.
“Đây đúng là một vấn đề nan giải! Ta không muốn đánh nhau với một bệnh nhân bị bệnh nặng!”
Zich vừa nói vừa cười. Nhưng một giây sau, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc.
“Nhưng ta chỉ muốn chắc chắn. Ngươi đã hành hung Sam à?”
“Sam?”
“Ngươi biết đấy, cái gã đã đến phàn nàn với ngươi ngay sau khi ngươi vứt bỏ thằng nhóc Snoc đó.”
“À, cái thứ rác rưởi đó à?” Drew không phủ nhận điều đó. Thay vào đó, hắn xúc phạm Sam và cười, “Không có gì ngạc nhiên khi ngươi đang đợi ta. Ngươi đến để trả thù cho thứ rác rưởi đó à?”
“Hiện tại. Hắn là bạn của ta.”
“Bạn bè?” Drew cười lớn. “Đúng như mong đợi từ một tên chơi với một kẻ yếu đuối! Ngươi kết bạn với những người thua cuộc. Không, không—điều này thật hoàn hảo. Các ngươi là một cặp hoàn hảo! Đúng! Giống như kẻ thua cuộc, tất cả các ngươi hãy cùng nhau lăn xuống bùn! Mọi chuyện sẽ không tốt hơn nếu có người chịu chung số phận? Ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Có chuyện gì với ngươi vậy? Ngươi có phải là loại người… đánh giá kỹ năng của người khác dựa trên cấp độ kỹ năng của bạn họ không?”
“Cá mè một lứa! Ta có thể biết ngươi mạnh mẽ như thế nào thông qua bạn của ngươi!”
“Ngươi hoàn toàn sai rồi. Chà, ta đoán đây không phải là điều mà một người ở trình độ của ngươi sẽ biết.”
Zich tặc lưỡi và nói tiếp: “Hãy lắng nghe cẩn thận. Những người có kỹ năng tầm thường như ngươi kết bạn với những người như mình để có thể tạo ra những kết nối hữu ích. Các ngươi kết bạn dựa trên địa vị xã hội hoặc trình độ kỹ năng của mọi người. Nhưng ngươi biết đấy, những người như ta thì khác.”
Các tiêu chuẩn xã hội thông thường hoàn toàn không áp dụng cho Zich.
“Ta không quan tâm đến địa vị xã hội hay trình độ kỹ năng của bạn mình. Ngươi có biết tại sao? Bởi vì ta là một siêu thiên tài nên không cần ai giúp đỡ. Ta không cần quan tâm đến những người ngu ngốc và ngốc nghếch đánh giá kỹ năng của ta dựa trên mối quan hệ mà ta gắn bó. Tại sao ta nên quan tâm đến xuất thân hoặc địa vị? Ta chỉ quan tâm đến việc đi chơi với những người mà ta thấy vui vẻ.”
Zich chĩa kiếm về phía Drew.
“Không phải là một người như ngươi sẽ biết. Ngươi chỉ biết lợi dụng bạn bè để nâng mình lên mà thôi.”
“Ngươi thật lắm lời.”
“Thông thường, mọi người nói những điều như vậy với ta khi họ không thể hiểu được những lời sâu sắc của ta. Nhưng nếu ngươi thậm chí không thể đánh bại ta trong việc tranh cãi, ngươi có thể đánh bại ta ở điều gì?”
Drew nghiến răng.
“Nếu ngươi rất tự tin vào kỹ năng của mình, hãy thể hiện cho ta xem!”
----------------------------------------------------------------------------------------------------