Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 66 - Kẻ Vô Dụng

Mặc dù đã bị Drew đơn phương đánh đập, Sam vẫn từ chối đống tài sản khổng lồ trước mặt theo bản năng. Số tiền lớn khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn là tham lam, Zich cũng không tiếp tục nhấn mạnh vấn đề.

“Chắc chứ? Được rồi. Ta đoán mọi người sẽ sốc nếu có quá nhiều tiền đến trước mặt họ một cách đột ngột như vậy. Nhưng nếu ngươi thay đổi ý định, hãy nói với ta bất cứ lúc nào. Thời hạn là cho đến khi ta rời khỏi thành phố này.”

Zich đặt những đồng tiền vàng trở lại hộp, và núi tiền vàng biến mất ngay lập tức.

“Hãy cho ta biết số tiền mà Drew đã lấy trộm từ Snoc để ta có thể chia đều số tiền đó. Ta chỉ có thể quyết định sẽ lấy bao nhiêu sau khi ta biết phải để lại cho ngươi và Snoc bao nhiêu.”

“Ngươi cũng chịu tổn thất gì à?”

Zich nói với Sam rằng số tiền này là một hình thức bồi thường. Nếu Zich lấy một phần vốn, điều đó có nghĩa là anh ấy cũng bị tổn thất.

“Tất nhiên rồi.”

Zich gật đầu không chút do dự.

“Ngoài sự căng thẳng mà hắn gây ra cho ta vì đã tấn công bạn của ta, hắn còn buộc ta phải di chuyển và thậm chí còn xúc phạm ta. Sẽ không đủ ngay cả khi ta bán hắn làm nô lệ và kiếm được nhiều tiền hơn. Nghĩ đến việc ta đã kết thúc việc này với quá ít tiền, ta thật là hào phóng.”

Nghe có vẻ giống như tính toán của một tên xã hội đen nào đó trong ngõ hẻm. Sam quan sát khuôn mặt của Zich và tự hỏi liệu Zich có cảm thấy tội lỗi hay bối rối trước lời nói của mình không.

‘Có vẻ như không phải vậy chút nào.’

Khuôn mặt Zich điềm tĩnh.

Để không làm tổn thương cảm xúc của Zich, Sam cẩn thận hỏi: “Ừm, không phải ngươi đã nói rằng mình sẽ sống một cuộc sống tử tế sao? Ngươi có thể làm điều gì đó như ăn trộm được không?”

“Tại sao lại nói ăn trộm? Ta luôn nói với ngươi rằng tất cả những gì ta làm là nhận được sự đền bù thỏa đáng. Nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến quyết tâm sống một cuộc sống tử tế của ta.”

“…Ta hiểu rồi.”

Cuối cùng, Sam đã đi theo lối mòn mà Hans đã đi vài ngày trước. Hắn khẳng định lại niềm tin của mình rằng lối suy nghĩ của Zich hoàn toàn khác với lối suy nghĩ thông thường và từ bỏ việc cố gắng hiểu Zich.

Drew bước vào trong một ngọn núi. Hắn trông hoàn toàn bình thường mặc dù Zich đã khiến mình sống dở, chết dở cách đây không lâu. Đó là nhờ vị Tư tế mà Paul Chenu đã gọi đến. Tuy nhiên, dù vị Tư tế có chữa lành cho hắn tốt đến đâu, hắn cũng không còn như trước nữa.

Trước hết, hắn không có tiền. Zich đã lấy tất cả số tiền và đồ vật hắn có để ‘bồi thường thỏa đáng’. Vì vậy, hắn thậm chí không có tiền để trả các hóa đơn y tế và phải vay tiền bằng cách thế chấp Tạo tác của mình. Nếu Zich không nghĩ rằng hàng hóa bên trong Tạo tác của hắn đủ để bồi thường thì Drew thậm chí sẽ không có tiền để chữa bệnh cho mình.

Vì lý do đó, hắn phải ra ngoài săn quái vật ngay khi vết thương lành lại. Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng hơn.

“Ực!”

Drew nuốt nước bọt xuống. Tim hắn đau nhói. Các vết thương của hắn đều đã lành, nhưng đôi khi hắn lại cảm thấy đau đớn vô cớ. Nguyên nhân có lẽ là do tâm lý và hắn biết những tác dụng phụ này bắt đầu xuất hiện khi nào.

“Thằng khốn đó…!”

Cơn thịnh nộ và hận thù bùng lên, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập trái tim hắn. Zich đã gây ra những vết thương cho Drew giống như Drew đã làm với Sam mà không hề có một chút khó chịu nào trên khuôn mặt anh ấy. Ngay cả Drew cũng nhận thức được rằng anh ấy là một người không có nhân tính và hắn nghĩ Zich vượt xa mình ở lĩnh vực đó. Drew chắc chắn rằng Zich không cảm thấy tội lỗi hay vui mừng khi gây vết thương cho một người.

‘Đó chỉ là nghề của hắn.’

Tóm lại, Zich không coi hắn là con người hay thậm chí là một sinh vật sống.

‘Chết tiệt! Dừng lại! Dừng lại đi!’

Đôi chân hắn run rẩy mất kiểm soát và hắn đập nắm đấm vào chúng. Điều duy nhất hắn cảm thấy là sự đau đớn và vết bầm tím nhiều hơn. Hắn không thể ngăn đôi chân mình run rẩy. Drew biết tác dụng phụ này là gì. Đó là điều mà những người chưa từng chiến đấu với quái vật hoặc chiến đấu trong cuộc chiến của các quốc gia. Đó là điều mà Drew đã chế nhạo là‘Thần hồn nát thần tính’. Nhưng bây giờ, hắn đang phải đối mặt với tình trạng này.(1)

Drew cũng biết cách ngăn chặn tác dụng phụ này: loại bỏ nguyên nhân gây chấn thương. Nhưng vừa nghĩ tới đó, lòng hắn liền chùng xuống.

‘Chiến đấu...với gã đó...một lần nữa à?’

Khuôn mặt của Zich, nụ cười nhếch nhác và đôi đồng tử nghiêm nghị của anh ấy - ngay khi chúng hiện lên trong đầu Drew, tất cả sức lực ở đôi chân hắn đều rũ ra.

Bịch!

Hắn ngã xuống đất. May mắn thay, hắn đang ở trên núi và không ai nhìn thấy hắn. Tuy nhiên, hắn không cảm thấy nhẹ nhõm mà hơn thế nữa, có cả sự bối rối, nỗi sợ hãi đang xâm chiếm mình.

‘K-Không thể thế được.’

Hắn chỉ là một con cá nhỏ có sức mạnh một chút. Ý nghĩ phải đối mặt với Zich một lần nữa sau khi vượt qua nỗi sợ hãi khiến trái tim hắn đau đớn.

“Ồ, bạn thân mến! Tình trạng của ngươi tệ hơn ta mong đợi.”

Hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói mà hắn không thích và quay đầu lại.

‘Hắn tiếp cận mình khi nào?’ Một bóng người mặc áo choàng đen che kín từ đầu đến chân đứng trước mặt hắn.

“Ngươi là…”

“Chưa đủ lâu để ta có thể nói… đã lâu rồi.”

Đó là một giọng điệu tử tế và ấm áp, nhưng Drew không cảm thấy một chút chân thành nào trong lời nói của gã. Gần đây chính là gã mặc áo choàng đã có một thỏa thuận kỳ lạ với hắn. Gã chạm mắt với Drew rồi quỳ một chân xuống đất để ngang hàng với Drew. Gã làm những động tác như thể mình là một bậc cha mẹ đang quan tâm đến con cái mình. Tuy nhiên, khuôn mặt của gã bị bóng tối của chiếc áo choàng che phủ khiến Drew ớn lạnh.

“Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta có một nhiệm vụ khác muốn ngươi đảm nhận.”

“Nó là gì? Tôi sẽ làm nếu nó đàng hoàng.”

Gã đã mang lại cho Drew một gia tài chỉ vì giúp Snoc kích hoạt mana của bản thân và dụ Snoc đi bộ qua khu mỏ cho đến khi gặp một con chuột chũi. Đối với Drew, người đang thiếu tiền trầm trọng, lời đề nghị không thể hấp dẫn hơn. Tuy nhiên, gã mặc áo choàng liếc nhìn lên, xuống Drew như thể gã đang đánh giá hắn.

“Liệu ngươi có thể làm được điều đó không? Ta nghe nói ngươi bị đánh rất nặng.”

“Ta đủ ổn để nhận hoa hồng.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi phải đụng độ với gã đã khiến ngươi như thế này một lần nữa?”

“Cái gì…!”

Khuôn mặt của Drew trở nên tái nhợt và tay hắn run rẩy.

‘Nó là vô vọng.’

Gã lắc đầu.

‘Mình đã có linh cảm, nhưng điều này nằm ngoài dự đoán của mình. Mình không nghĩ hắn lại suy sụp đến mức này.’

Gã nghĩ rằng sự hữu ích của Drew đã giảm xuống con số không.

“Ừm.”

Gã giật mũi bất mãn và duỗi thẳng đầu gối. Drew thấy rằng gã đó sẽ rút lại lời đề nghị của mình nên hắn hét lên khẩn trương: “Ta có thể xử lý được! Ta sẽ trả thù gã đó bất cứ lúc nào—!”

“Không, cảm ơn.” gã trả lời. Mọi dấu vết lịch sự đều biến mất khỏi lời nói của gã và giọng điệu của gã khô khan. Drew sững người trước sự thay đổi đột ngột của gã.

Phụt!

Một lưỡi dao đâm vào cổ họng của Drew.

“Ta không cần ngươi.”

----------------------------------------------------------------------------------------------------

(1) Thần hồn nát thần tính: Tự mình làm mình sợ. Chỉ những người yếu bóng vía, hay sợ hãi vu vơ.

Bình Luận (0)
Comment