Những tên sát thủ bắt cóc Snoc tiếp tục di chuyển. Chúng không còn thái độ vô tư nữa vì Zich đang gây áp lực cho chúng. Chúng tiếp tục chạy về điểm đến: mỏ Iruce. Sau đó, với những sợi dây đã chuẩn bị trước, chúng dễ dàng trèo qua tường rào khu mỏ.
“Những đứa còn lại ở lại đây. Đừng để ai vào. Nếu đối thủ của các ngươi quá mạnh, hãy hy sinh mạng sống của mình để dành nhiều thời gian hơn cho ta”. Thủ lĩnh nhóm sát thủ nói rồi quay đi.
Những tên sát thủ còn lại gật đầu và chúng đưa Snoc cho gã. Gã bỏ đi và tiến sâu vào mỏ, trong khi số còn lại ẩn nấp trong bóng tối chờ kẻ địch tới. Bên trong mỏ tối đen như mực, thậm chí không có một tia ánh trăng nào lọt qua được. Nhưng bước chân của gã không chút do dự. Gã đi qua nhiều con đường một cách dễ dàng và đến được khu vực mỏ đã bị phong tỏa. Khu vực này đã bị phong tỏa do một vụ sập và đúng như dự đoán, những tảng đá khổng lồ đã chặn lối vào.
Gã đặt Snoc xuống, gần như thể gã đang quăng một kiện hành lý. Không thể xác định được tình thế của mình, Snoc nao núng và đặt tay lên lưng mình. Snoc đang rất đau đớn.
“Ự…!” Snoc kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt ra. “Đ-đây là…”
Dù chỉ có bóng tối nhưng Snoc vẫn biết mình đang ở đâu. Ngày nào hắn cũng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt và buồn tẻ này.
‘Mỏ?’
Tại sao hắn lại ở khu vực khai thác mỏ? Snoc cố nhớ lại.
‘Mình đang ở nhà định ăn bánh mì và rồi khi mình nhìn ra ngoài cửa sổ…!’
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Snoc. Những bóng người không rõ danh tính đã đột nhập nhà hắn và điều cuối cùng hắn nhớ là đôi tay cứng rắn đã kéo mình.
‘Mình đang bị bắt cóc à?’
Snoc nhanh chóng đứng dậy. May mắn thay, cơ thể hắn chỉ bị đau vài chỗ và không bị trói. Snoc kiểm tra cơ thể mình để đảm bảo không có gì bị gãy, rồi hắn cảm thấy có thứ gì đó rơi ra khỏi cơ thể mình.
Khít!
Hắn nghe thấy một tiếng rít nhỏ và vẻ mặt của Snoc sáng lên.
“Nowem!”
Đó chắc chắn là âm thanh của gia đình mình. Snoc cố gắng tiến về phía âm thanh. May mắn thay, hắn đã nhanh chóng tìm thấy Nowem.
Khít! Khít!
Nowem bắt đầu dụi mặt nó vào tay Snoc. Snoc ôm chặt Nowem và cảm nhận được hơi ấm mềm mại của cơ thể Nowem. Một số lo lắng của Snoc đã biến mất.
Xoẹt!
Đột nhiên, trước mặt Snoc lóe lên một tia sáng, Snoc che mắt lại. Khi đã quen với ánh sáng một chút, hắn từ từ hạ tay xuống. Một luồng ánh sáng mờ ảo lơ lửng trước mặt hắn, hắn nhìn thấy một người đứng cạnh ánh sáng.
Snoc cảm thấy sợ hãi trước cảnh tượng trước mặt. Một người đàn ông được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen từ đầu đến chân. Gã là một trong những tên không rõ danh tính đã bắt cóc hắn.
“Thưa ngài, ngài đã tỉnh rồi.”
Trái ngược với hành động mạnh mẽ của mình, gã nói chuyện với Snoc với giọng nói nhẹ nhàng. Nhưng không hiểu sao Snoc lại không cảm thấy yên tâm chút nào. Thay vào đó, hắn cảm thấy bản năng của mình nhạy bén hơn trước giọng nói của gã đó.
“Ng-Ngươi là ai?”
“À, ta chưa giới thiệu bản thân mình. Ta muốn chúng ta làm quen với nhau khi thưởng thức trà trong bầu không khí thoải mái hơn, nhưng chúng ta đang hơi vội.”
Gã đưa tay về phía Snoc. Nhớ lại những sự việc xảy ra với mình gần đây, Snoc vô thức rùng mình và nhắm mắt lại. Nhưng gã đang đưa tay về phía Nowem không phải là Snoc.
Chụp!
Khíttttt!
Nowem phát ra một tiếng kêu giận dữ. Trước tiếng kêu của Nowem, Snoc mở to mắt và thấy gã đó đang dùng sức tóm lấy Nowem.
Nowem dùng răng bám vào quần áo của Snoc và chống cự để thoát khỏi gã. Snoc không biết lấy dũng khí từ đâu để chống cự nhưng đã hành động ngay khi nghe thấy tiếng kêu của Nowem.
Bộp! Bộp!
Snoc giữ Nowem bằng một tay và đấm gã bằng tay kia.
“Nào! Nào!”
Nhưng cánh tay của gã không cử động lấy một inch. Thay vào đó, gã tóm lấy cổ Snoc bằng bàn tay còn lại của mình.
“Ự!”
Gã tóm cổ Snoc. Snoc cảm thấy như thể mình đang bị treo cổ trong một cuộc hành quyết.
‘Thú vị đấy! Mình được thông báo rằng hắn là một người nhút nhát. Chắc hẳn hắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó với con chuột chũi.’
Chụp!
“A!”
Cuối cùng Snoc cũng buông Nowem ra khi áp lực lên mình ngày càng tăng. Nowem hét lên khi bị lôi đi và gã ném Snoc lên một đống đá.
Bịch!
“Ự.”
Snoc ngã xuống đống đá và bất động. Sau một lúc, hắn gần như không thể đứng dậy và nhìn xung quanh.
‘….Đây là!’
Những tảng đá sập chặn lối vào. Vào lúc đó, Snoc biết chính xác mình đang ở đâu.
‘Mình đang ở trong cái hầm bị sập!’
Snoc xoay người lại và chống một tay lên trên đống đá. Rồi nhìn chằm chằm vào khu vực đối diện mình.
“Ngươi đang làm gì thế? Ngươi đang nhìn thứ gì đó đối diện với mình phải không?”
Snoc nao núng trước lời nói của gã, không phải vì bản thân mình sợ hãi hơn mà vì giọng nói của gã nghe như thể đã biết tại sao Snoc lại nhìn về phía đó. Không giấu được vẻ bàng hoàng trên mặt, Snoc trừng mắt nhìn gã.
“Ngươi đang nhìn chằm chằm vào ta như thể đang thắc mắc làm sao ta biết phải không. Điều nay rất đơn giản. Đôi mắt ngươi trông rất buồn bã và tuyệt vọng như thể ngươi đang nhìn vào mộ của cha mình vậy.”
Snoc chắc chắn rằng nếu nhìn thấy khuôn mặt của gã lúc này, gã sẽ có vẻ như đang chế nhạo mình
“À, nghĩ lại thì, không phải có hai người chết vì vụ sập ở đây sao? Làm thợ mỏ thực sự là một công việc vất vả. Cả hai người đều có hai con trai nhỏ. Ta không chắc liệu họ có thể chết trong yên bình hay không.”
“Câm mồm đi…”
Snoc chửi gã đó. Snoc tức giận đến mức không còn sợ hãi nữa.
“Ái chà, thật đáng sợ! Nhưng ta xin lỗi. Xúc phạm cha mẹ người khác là không đúng. Để bù đắp lỗi lầm của mình, ta sẽ tiết lộ một số thông tin cho ngươi.”
“…Thông tin?”
Snoc biết lời nói của gã đó sẽ không đáng tin cậy. Không đời nào một gã đã bắt cóc và tấn công mình lại có thể cung cấp cho mình bất kỳ thông tin hữu ích nào. Ngay từ đầu, giọng nói của gã đã đầy sự giễu cợt. Nhưng Snoc không khỏi vểnh tai lên, vì đó là thông tin về cha mình.
“Một sinh vật cổ xưa đầy phẫn nộ như một cơn sóng thủy triều ập đến với chúng ta. Đó là một thảm họa chưa từng thấy trước đây…”(1)
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(1) Khi hát đang hát bài này thì Snoc va phải Drew, đề cập lần đầu tại C.57