Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 72 - Thủ Phạm

“Bài hát đó…”

“Ngươi biết nó phải không? Đó là bài hát về ‘Quái vật mỏ’ đang ngủ sâu trong hầm mỏ. Những người như ngươi cho rằng con quái vật này chỉ là truyền thuyết và bài hát được tạo ra để ngăn trẻ em vào hầm mỏ. Nhưng truyền thuyết này hoàn toàn có thật! ‘Quái vật mỏ’ là có thật và bài hát này nói về con quái vật đó.”

Đôi mắt Snoc rung động trước lời nói của gã.

“Ngươi có thấy cái đó ở đằng kia không?”

Gã chỉ vào một đống đá. Khi Snoc nhìn vào nơi gã chỉ, hắn thấy có điều gì đó kỳ lạ. Nhìn thoáng qua, tảng đá trên cùng trông giống như bất kỳ tảng đá nào khác, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, thứ này trông như thể được con người tạo ra.

“Đó là một Phong ấn thạch. Viên đá đang phong ấn ‘Quái vật mỏ’. Cha của ngươi đang khai thác quanh đây và vô tình chạm vào Phong ấn thạch - đó là lý do tại sao ‘Quái vật mỏ’ được thả ra!”

Một mặt, giọng nói của gã giống như một người thầy tốt bụng đang dạy học trò của mình; mặt khác, giọng nói của gã như một con quỷ đang lừa một đứa trẻ vô tội.

“Từ đó, một trận động đất đã xảy ra. Rõ ràng, tâm chấn đã xảy ra ở đây, nơi có Phong ấn thạch. Và đó chính là lý do khiến khu vực này sụp đổ và chôn vùi cha ngươi.”

Snoc bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra vào khoảng thời gian này. Có một trận động đất đột ngột và sau đó là một sự hỗn loạn. Những người xung quanh hắn chạy ra ngoài và các quan chức cấp cao cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hơn hết, hình ảnh mẹ ôm chặt lấy hắn và khóc ra nước mắt là hình ảnh sống động nhất trong ký ức của hắn.

“Ngươi đang tức giận phải không? Ngươi tích tụ cơn thịnh nộ? Đó là con quái vật đã sát hại cha ngươi, giết mẹ ngươi vì làm việc quá sức và là lý do khiến ngươi ghét làm thợ mỏ!”

Những ký ức bắt đầu tràn ngập tâm trí hắn. Snoc nghiến răng và cơn giận bắt đầu dâng lên trong lòng mình đối với con ‘Quái vật mỏ’.

“Ghét cũng được thôi! Ngươi có quyền làm như vậy! Đây không phải là con quái vật đã cướp đi cả gia đình mình sao?!”

Giọng gã to hơn khi Snoc tức giận hơn. Giọng nói của gã vang vọng khắp hang động và lấp đầy tâm trí Snoc.

“Chà, hãy đưa ra phán quyết công bằng cho tên khốn đáng ghét này! Hãy thể hiện sự phẫn nộ của ngươi đến với tên khốn vô liêm sỉ này, kẻ chết tiệt sau khi giết cha ngươi!”

Vuốt!

Gã đưa tay ra. Snoc - người đang vô cùng tức giận, nao núng trước thứ trên tay gã -

Đó là Nowem.

Toàn thân Nowem rũ xuống như thể nó mệt mỏi sau khi chống cự quá nhiều. Nowem dường như cũng đầy sợ hãi.

“Tại sao ngươi không bắt đầu? Hãy thử xúc phạm hoặc dùng bạo lực với nó. Ngươi có toàn quyền làm như vậy!”

“Ng-ngươi đang nói gì vậy? N-Nowem thì liên quan gì tới…”

Cơn tức giận biến mất khỏi cơ thể và Snoc cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn run rẩy với sự thật trước mặt. Nhưng gã đó thật độc ác – không, gã đang tận hưởng điều này. Với giọng vang vọng, gã tiếp tục: “Đây là kẻ thù của cuộc đời ngươi! Chính nó là kẻ đã khiến khu vực này sụp đổ và giết chết cha ngươi. Đây là Quái vật mỏ!”

“!!!”

Đôi mắt của Snoc mở to.

“Nó là ma thú thuộc tính Thổ. Có phải ngươi đặt tên nó là Nowem không? Ta không thể tin được là nó lại có đủ can đảm để tiếp cận ngươi và giả vờ là gia đình của ngươi. Nó thực sự có một nhân cách xấu xa. Ta chắc chắn rằng nó đã cười nhạo ngươi suốt thời gian qua!

Khít! Khít!

Nowem kêu lên như thể đang phản đối lời nói của gã. Nhưng không ai đáp lại tiếng kêu của Nowem. Không phải gã đó, cũng không phải Snoc.

“Hãy trừng phạt tên khốn độc ác này. Ngươi đang do dự vì điều gì? Đây không phải là kẻ đã giết cha ngươi sao? Ngươi thực sự định bỏ qua cái chết của cha mình vì một sinh vật mà ngươi mới gặp gần đây à?”

“!!!”

Gã cười lớn khiến toàn thân Snoc run lên.

Tạm dừng lại!

Zich dừng lại trước mỏ. Bởi vì ba tên sát thủ đã tấn công mình nên khoảng cách giữa Zich và những tên sát thủ còn lại là khá xa. Nhưng kỹ năng ‘phát hiện’ xuất sắc của Zich không để anh ta đánh mất mục tiêu của họ.(1)

‘Chúng đã đi vào bên trong khu vực hầm mỏ.’

Tại sao chúng lại vào mỏ vào lúc này? Hơn nữa, tại sao chúng lại bắt cóc một người thợ mỏ? Anh ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi chúng.

‘Trước tiên mình nên xử lý những tên khốn này.’

Zich hạ tay xuống. Mũi kiếm của anh gần chạm tới mặt đất.

Thịch. Thịch.

Zich thả lỏng toàn thân và bước đi. Tư thế của anh đầy những khoảng trống sơ hở. Đó là chuyển động của một người không hề e ngại việc bị tấn công. Khi Zich chuẩn bị tiến vào mỏ, những bóng người ẩn trong bóng tối bắt đầu di chuyển.

Sụt!

Zich đâm thanh kiếm của mình vào một trong những cái bóng. Động tác của anh tự nhiên đến mức tên sát thủ không kịp phản ứng, chết không kịp phản kháng.

“Ự!”

Xoẹt!

Giống như mực đen bị nước cuốn đi, một tên sát thủ từ trong bóng tối chậm rãi xuất hiện. Tên sát thủ đã đặt tay lên cổ khi hắn nằm chết với máu thấm vào mặt đất.

Những tên sát thủ đã bị lộ. Ngay khi nhận ra điều này, những tên sát thủ còn lại lao về phía Zich. Nhưng Zich dễ dàng cắt chúng như những miếng thịt.

Bắn tung tóe!

Zich phủi máu trên thanh kiếm của mình và bỏ lại đống xác chết phía sau.

‘Hừm, nó trông giống như lối vào địa ngục.’

Khu vực hầm mỏ trông đáng sợ trong đêm. Có vẻ như một bộ xương và một xác sống sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và cùng nhau nhảy điệu valse.(2)

‘Nếu đếm số tên sát thủ mà mình đã hạ gục, có vẻ như chỉ còn lại một tên.’

Zich vẫn chưa giết được tên thủ lĩnh. Thủ lĩnh có lẽ là tên đã đưa Snoc vào trong hầm mỏ.

‘Mình sẽ nhanh chóng tìm ra và đánh bại hắn để có được câu trả lời.’

Tên thủ lĩnh có lẽ có nhiều thông tin nhất. Sự an toàn của Snoc đã bị đẩy vào một góc trong tâm trí Zich. Rõ ràng Zich định cứu Snoc nhưng lại tò mò hơn về kế hoạch của những tên sát thủ.

Zich sau đó cảm nhận được điều gì đó.

“Hử?”

Anh ấy đã dừng lại. Ánh mắt anh rơi xuống đất.

‘Không đời nào. Có phải đây là…?’

Zich có thể cảm thấy có gì đó đáng ngại dưới chân mình.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

(1) Kỹ năng “Cảm nhận và Phát hiện” lần đầu đề cập tại C.24 khi Zich đi cùng Lubella.

(2) Điệu Valse / Walzen / Waltz: là một điệu nhảy trong khiêu vũ cổ điển và folk dance (nhảy dân gian), theo nhịp ¾.

Bình Luận (0)
Comment