Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 85 - Định Mệnh

“…Nói thật với ngươi, ta đến đây để kiểm tra xem trận động đất có ảnh hưởng đến mỏ không.”

Vì tất cả những chuyện điên rồ đã xảy ra cho đến nay, Sam đã quên mất lý do ban đầu mình lại đến mỏ.

“Có phải trận động đất đó cũng liên quan đến ma thú không?”

“Chuẩn rồi. Nhưng cụ thể hơn thì đó là do một gã khốn nạn đã cưỡng ép dung hợp Snoc và con ma thú với nhau.”

“…Gã khốn nạn đó là kẻ đã khiến Snoc trở nên như thế này, phải không? Hắn là loại khốn nạn nào?”

“Ta không biết. Ta chắc chắn rằng hắn là thành viên của một tổ chức bí ẩn nào đó, nhưng dù ta có làm gì thì hắn cũng không chịu mở miệng nên ta đã giết hắn.”

Zich thực sự không biết gã mặc áo choàng này từng là thành viên của tổ chức nào, ngay cả với những ký ức trước khi anh ấy hồi sinh.

“Nhưng đừng lo lắng.” Zich cười lớn, “Vì chúng đã coi ta là kẻ thù nên ta sẽ xử lý từng người trong số đó.”

“…”

“Ta rất sảng khoái vì không phải cảm thấy tội lỗi khi đánh đập kẻ xấu.”

Mặc dù Sam rất tức giận với những kẻ ám sát và tổ chức bí ẩn đã làm hại Snoc nhưng hắn cũng không thể sẵn sàng ủng hộ lời nói của Zich. May mắn thay, nụ cười trên mặt Zich không kéo dài được lâu.

“Nhưng ngươi không thể đợi kiểm tra khu mỏ vào ban ngày được sao? Tại sao ngươi lại đến đây vào thời điểm nguy hiểm như vậy? Chẳng trách ngươi lại rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.”

Zich nheo mắt và quở trách Sam. Nhưng Sam cảm thấy thoải mái hơn với Zich - người quở trách mình hơn là Zich - người mỉm cười kỳ quái với mình.

“Ừm, ngươi đúng.”

Giọng Sam đầy tiếc nuối. Có vẻ như hắn cũng nghĩ đó là một quyết định ngu ngốc. Nhưng Zich có thể hiểu tại sao Sam lại muốn đi kiểm tra khu mỏ.

‘Có lẽ là vì cha hắn.’

Cha của Sam chết vì sập hầm mỏ. Mặc dù sẽ không có ai ở trong hầm mỏ sau khi mặt trời lặn nhưng Sam vẫn lo lắng rằng ai đó có thể bị mắc kẹt trong mỏ. Khả năng điều này sẽ xảy ra là rất thấp, nhưng tổn thương của Sam khiến hắn khó có thể yên tâm dù chỉ là một xác xuất cực thấp.

“Nhưng nhờ có ngài Hans mà ta đã được an toàn.”

“À quên, ta đang thắc mắc về điều đó. Tại sao cậu ấy lại ở đây với ngươi?”

Hans chớp mắt khi mọi sự chú ý đổ dồn về phía mình.

“Khi ta nói với hắn rằng ta sẽ xuống mỏ, hắn bảo rằng có thể hộ tống ta đến đó.”

“Thưa ngài, trong khi đợi ngài, tôi thấy ngài Sam đi ngang qua cửa sổ nhà chúng ta. Hắn nói với tôi rằng phải kiểm tra khu mỏ… lúc đó đã khuya và vì hắn là bạn của ngài nên tôi nghĩ mình nên hộ tống hắn.”

Đúng như mong đợi từ một người hầu cũ, Hans rất giỏi trong việc đánh giá nhanh chóng tình hình. Nếu Hans không ở đó, Sam có lẽ đã chết trong một ngọn núi tối tăm. Hơn nữa, đó sẽ là một kết cục bi thảm đối với Sam vì chết dưới tay em trai mình.

“Cậu làm rất tốt.”

Zich khen ngợi nỗ lực của Hans. Đó là lời khen thứ hai dành cho Hans - tất cả đều diễn ra trong cùng một ngày. Hans cảm thấy vui vì nhận được lời khen ngợi từ Zich, người luôn la hét và lăng mạ mình. Zich dùng ngón tay gãi cằm và cười khúc khích.

“Nhưng ngươi cũng thực sự ấn tượng. Ta không nghĩ ngươi sẽ tha thứ cho hắn.”

Sam bị tổn thương bởi cái chết của cha mình đến mức khi một vụ nổ nổ ra, việc đầu tiên hắn làm là đi kiểm tra khu mỏ đến tận đêm khuya. Zich vẫn còn ngạc nhiên về quyết định tha thứ cho Nowem của Sam - người đã bị tổn thương sâu sắc.

“Chuyện đó có gì ngạc nhiên? Như Snoc đã nói, không phải ma thú cố ý làm sập mỏ mà.”

Theo kinh nghiệm của Zich, con người hành động theo cảm xúc nhiều hơn lý trí, đặc biệt là trong những vấn đề nhạy cảm như cái chết của cha mẹ.

“Ta sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho con ma thú đó nếu nó cố tình làm vậy, nhưng chuyện đó không xảy ra. Snoc cũng sẽ không bao giờ đứng về phía một sinh vật như vậy. Ta cũng nghĩ đó là định mệnh.”

“Định mệnh...” Zich lặp lại việc Sam bất ngờ đề cập đến định mệnh. “Định mệnh nghĩa là gì? Khi ngươi nói chuyện với Snoc về nó, ngươi đã đề cập đến định mệnh khi nhắc đến một bài hát, phải không?”

“Có lẽ ngươi cũng biết bài hát đó. Đó là bài hát về một con quái vật bị phong ấn bên trong Mỏ Iruce. Nó nổi tiếng khắp nơi quanh Suol.”

“Ừm, ta biết.” Zich gật đầu. “Nhưng bài hát đó không phải là lời cảnh báo về nỗi sợ hãi ‘Quái vật mỏ’ sao? Ta không nghĩ có điều gì liên quan định mệnh trong bài hát đó cả.”

“Thực sự có một phiên bản khác cho nó.”

Sam mở một ngón tay ra.

“Đây là bài hát được gia đình Snoc truyền lại và cha mẹ cậu ấy thường hát phiên bản này. Trong phiên bản này, thực tế có thêm một vài câu ở cuối. Snoc và ta thích phiên bản này của bài hát hơn phiên bản lan truyền khắp thành phố.”

Sam thường hát bài hát đó bất cứ khi nào hắn cảm thấy thích, còn Snoc hát bài hát đó mỗi khi hắn buồn hay bị tổn thương để an ủi bản thân.

“Ta không biết cái nào là phiên bản gốc. Nhưng nếu phiên bản được truyền lại trong gia đình Snoc là phiên bản gốc, và một trong những tổ tiên của Snoc đã bảo tồn bài hát này và truyền lại cho con cháu của họ, thì sẽ không phóng đại khi nói rằng Snoc và Nowem là định mệnh của nhau.”

“Bài hát như thế nào?”

Zich trở nên tò mò sau khi nghe nhiều về nó.

“Ta có nên thử hát nó không?”

Sam hít một hơi thật sâu và bắt đầu hát. Giọng nói của hắn vang vọng dưới màn đêm tối tăm, trên sườn núi hỗn loạn và đổ nát bị tàn phá bởi trận chiến.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment