Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 98 - Sự Việc Không Thể Thay Đổi

Mọi người tiếp tục nỗ lực ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Các tư tế và bác sĩ đã làm việc hết mình để cứu sống bệnh nhân, còn binh lính đã làm việc chăm chỉ bằng cách đốt xác, nhà cửa và đồ đạc bị nhiễm bệnh.

Tuy nhiên, tình hình cũng không khá hơn chút nào. Dân làng trong khu cách ly liên tục bị bệnh và những người bị nhiễm bệnh có tỷ lệ sống sót rất thấp.

Tỷ lệ tử vong gần như là 100%. Ngay cả Zich cũng lắc đầu trước mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này. Khi các bác sĩ và binh lính cũng bị nhiễm bệnh rồi chết, tình hình trở nên tồi tệ hơn; và họ cũng không nhận được nhiều hỗ trợ từ quan tòa của mình. Với tốc độ này, có vẻ như những người đến giúp đỡ dân làng không phải đến đây để ngăn chặn dịch bệnh lây lan mà để chết cùng họ.

Mặt khác, những người tình nguyện đã không bỏ cuộc dễ dàng. Joachim đưa ra những mệnh lệnh rõ ràng và gieo niềm hy vọng vào lòng mọi người; hắn cùng những tên lính của mình, cùng với các tư tế và bác sĩ, đã cố gắng hết sức để cứu giúp cho dân làng.

Hơn nữa, Zich là nhân tố quan trọng tiếp tục hỗ trợ họ. Thậm chí vào ngày này, Zich đã lên núi và bắt được một số lượng lớn động vật để cho mọi người ăn. Các bệnh nhân và tất cả những người chăm sóc bệnh nhân cần phải bảo toàn sức chịu đựng của mình. Con người cần sức chịu đựng để hồi phục, và con người cũng khó bị ốm hơn khi ăn uống đầy đủ. Vì vậy, việc liên tục mang thức ăn đến cho mọi người và duy trì sức chịu đựng của họ là một công việc rất quan trọng.

Vì binh lính hầu như không gửi thêm bất kỳ nguồn lực nào nên nguồn cung cấp lương thực cũng thấp. Trước Zich, nhiều người đã bị nhiễm bệnh và chết do mất sức chịu đựng. Mặc dù Joachim và những tên lính của mình đều là những chiến binh rất điêu luyện, nhưng kỹ năng kiếm và săn bắn thuộc những loại hoàn toàn khác nhau, sử dụng các bộ kỹ năng khác nhau. Vì vậy, mọi người đã hoan ngênh Zich - người mang thức ăn đến cho họ với vòng tay rộng mở.

Ngoài ra, mang theo đồ ăn không phải là việc duy nhất Zich làm.

“Đây là lá Purin.”

Chiếc lá Purin mà Zich mang đến dài và rộng nên người ta có thể dùng nó để thay thế băng bó khi sắp hết.

“Quả Solberri, rễ Durogu và thân cây Dic đều ở đây.”

Zich còn mang đến những loại cây mà bác sĩ cần nên sự nổi tiếng của anh ấy càng tăng thêm.

“Ngài Zich thậm chí còn am hiểu về cây thuốc!”

Snoc rất ngạc nhiên trước khả năng đa dạng của Zich. Trong khi Hans kìm nén sự kinh ngạc khi làm theo mệnh lệnh của Zich thì bề ngoài Snoc lại liên tục thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Zich. Có sự khác biệt rất lớn giữa người bị buộc phải đi theo Zich và người tự nguyện đi theo anh ấy.

“Cậu cũng nên học điều này. Không có hại gì khi biết thêm về điều này.”

“Vâng thưa ngài!”

Snoc chăm chú nhìn những cây thuốc mà Zich mang đến và cố gắng khắc ghi chúng vào trí nhớ. Nowem còn đưa mũi lại gần những cái cây để ghi nhớ chúng bằng khứu giác. Mặc dù thái độ háo hức của Snoc là yếu tố quan trọng cho sự tiến bộ của mình nhưng dù có làm việc chăm chỉ đến đâu, cậu cũng không thể đánh bại được kinh nghiệm.

“Đây rồi.”

Hans đã học được cách xác định cây thuốc khi đi du hành cùng Zich và cậu ấy đã khá thành thạo trong việc tìm kiếm những cây thuốc hữu ích. Cậu sớm chứng tỏ mình là người giúp ích rất nhiều cho Zich.

“Tiền bối, anh cũng thật tuyệt vời!”

“À, Ừm. Đó là vì tôi đã học được rất nhiều điều từ ngài Zich.”

Giọng Hans ngượng ngùng khi nói điều này vì cậu cảm thấy choáng ngợp trước ánh mắt ngưỡng mộ của Snoc. Nhưng cảm giác đó cũng không tệ, khóe miệng cậu nhếch lên. Nhìn chung, với sự giúp đỡ của Zich và những người đồng hành, mọi người đã nỗ lực hết mình để cứu những bệnh nhân mắc bệnh và ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Tuy nhiên, dù có làm việc chăm chỉ đến đâu, họ cũng không thể cứu được ngôi làng.

Bùng!

Ngôi làng bị cuốn trôi bởi một trận hỏa hoạn lớn. Khu tạm trú, nơi trú ẩn của bác sĩ và tư tế được dựng lên vội vã, và hàng rào gỗ bao quanh cả ngôi làng—tất cả đều bị cuốn theo ngọn lửa kêu lách tách.

Vụ cháy không phải là một tai nạn. Theo lệnh của Joachim, binh lính phóng hỏa vì ngôi làng này không cần thiết phải tồn tại nữa. Tất cả dân làng đều đã rời đi, và không có lý do gì để bỏ qua một ngôi làng bị dịch bệnh hoành hành.

“Tôi vẫn không thể tin được là không có một người nào sống sót.” Hans nhìn ngôi làng cháy rụi và lẩm bẩm với những cảm xúc lẫn lộn. Khi còn ở Steelwall, thỉnh thoảng cậu ấy nhận được tin tức về bệnh truyền nhiễm lây lan khắp đất nước. Cậu cũng nghe người ta nói rằng tình hình ở một số nơi đang trở nên rất nghiêm trọng. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghe nói đến một trường hợp nào mà không có một người nào sống sót, như ngôi làng này. Cuối cùng, tất cả đều không cứu được ngôi làng.

Joachim, người chỉ huy Đội đặc nhiệm, cùng tất cả các bác sĩ, tư tế và binh lính đều có vẻ mặt trầm ngâm, buồn bã. Ngọn lửa cao chót vót trước mặt họ là bằng chứng rõ ràng cho thấy mọi nỗ lực của họ đã đổ sông đổ biển. Tệ hơn nữa, một số đồng đội của họ đã bị bệnh và qua đời nên tinh thần xuống thấp nhất có thể.

“Cuối cùng thì sự việc lại thành ra thế này.”

Joachim bước về phía Zich và những người bạn đồng hành của anh. Mặc dù Joachim đang đi về phía họ nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi ngôi làng dù chỉ một lần.

Zich trả lời: “Thật đáng tiếc.”

“Thật đáng tiếc. Những sinh mạng đã mất, ngôi làng đang bốc cháy và tất cả những nỗ lực mà chúng ta đã bỏ ra. Mọi thứ thật đáng tiếc.”

‘Joachim này chắc chắn khác với người mình biết.’

Zich nhìn Joachim - người đang nhìn chằm chằm vào ngôi làng với đôi mắt đẫm lệ. Joachim mà anh ấy biết trong quá khứ sẽ không bao giờ bị cảm xúc tiêu diệt vì hắn không thể cứu người - thay vào đó, hắn sẽ bị cảm xúc tiêu diệt vì sẽ không có người để lấy máu. Dường như có điều gì đó sắp xảy ra khiến Joachim hoàn toàn biến đổi.

“Nếu không nhận được sự giúp đỡ từ ba người, chúng ta đã không tồn tại được lâu như vậy. Vì điều đó, ta muốn cảm ơn các người một lần nữa.”

“Không có vấn đề gì cả. Lý do ta đi du hành khắp thế giới là để ta có thể làm những việc tử tế. Vì vậy, ta rất vui được giúp đỡ tất cả các người.”

Joachim tràn đầy ngưỡng mộ. “Ngươi là một người rất đáng ngưỡng mộ.”

“Ta đã báo cáo tình hình chung nên có thể chúng ta sẽ sớm nhận được lệnh trở về. Nếu các ngươi không phiền, ta muốn mời cả ba người đến chỗ ta. Ít nhất ta muốn bày tỏ lời cảm ơn của mình theo cách này.”

“Ta sẽ vui lòng chấp nhận lời mời của ngươi.”

Zich cũng chưa muốn chia tay Joachim nên sẵn sàng nhận lời. Tuy nhiên, thậm chí sau một ngày và vài ngày sau, lệnh yêu cầu trở về hàng vẫn chưa được gửi đến. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở gần ngôi làng bị tàn phá.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment