Kỷ Phồn Âm còn tưởng việc Lệ Minh Nguyệt muốn thuê "Vệ sĩ" là nói đùa.
Kết quả lúc chờ ở trong bệnh viện gặp được Trình Lâm, cô mới ý thức được lời Lệ Minh Nguyệt nói là nghiêm túc.
Hơn nữa vị vệ sĩ mà cô ấy mời đến, thật sự là vô cùng hung hãn...
Hung hãn đến mức người được bảo hộ còn cảm thấy sợ hãi.
"..." Trình Lâm nhắm mắt lại, "Kỷ Phồn Âm."
"Chào cô." Kỷ Phồn Âm lấy hết dũng khí chào hỏi với Trình Lâm, sau đó mở miệng thỉnh cầu, "Có thể... trả lại cuốn nhật ký cho tôi được không?"
Kỷ Phồn Âm còn tưởng rằng Trình Lâm sẽ nổi giận, kết quả đối phương chỉ trầm mặc nhìn cô một cái, sau đó hếch cái cằm cao ngạo lên: "Lần sau sẽ trả lại cho cô."
Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng thở ra, lạc quan nghĩ rằng thật ra Trình Lâm cũng không quá xấu.
Dù sao lần trước Kỷ Phồn Âm cũng đã nhìn thấy được Trình Lâm khóc thảm đến mức nào.
Lòng bàn chân của Trình Lâm có chút bất an cọ tới cọ lui trên mặt đất, rồi đột nhiên nói: "Lần trước, chuyện ngày đó..."
"Tôi không thấy gì hết?" Kỷ Phồn Âm thăm dò hỏi.
Trình Lâm: "..." Cô ấy thở dài thật sâu, nhìn chằm chằm vào Kỷ Phồn Âm giống như là đang nhìn một tên ngốc vậy, "Được rồi, đi vào đi, không cần sợ Kỷ Hân Hân đâu."
"Tôi không sợ nó." Kỷ Phồn Âm cảm thấy cô cần phải biện minh cho chính mình, "Tôi chỉ cảm thấy..."
"Tôi không nghe đâu, " Trình Lâm nhanh chân đi vào, không cho Kỷ Phồn Âm cơ hội giải thích, "Khi nào gặp lại cô ta, cô có thể chứng minh là rốt cuộc cô có sợ cô ta hay không."
Lúc hai người đi ra khỏi thang máy, một trợ lý khác của của Lệ Minh Nguyệt đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Cô ấy và Trình Lâm dường như có quen biết nhau, đầu tiên cô ấy lên tiếng chào hỏi Trình Lâm, sau đó mới quay sang phía Kỷ Phồn Âm ôn hòa cười một tiếng: "Kỷ Phồn Âm tiểu thư, mời đi theo tôi."
Đến cửa của một phòng bệnh, trợ lý còn nói: "Nếu ngài cảm thấy khó chịu thì có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Kỷ Phồn Âm đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi: "Được."
Trình Lâm nhìn cô một cái: "Chuẩn bị xong chưa?"
Kỷ Phồn Âm ậm ừ một tiếng, Trình Lâm liền đẩy cửa ra.
Lúc Kỷ Hân Hân quay đầu nhìn về phía cửa, đập vào mắt cô ta đầu tiên chính là Trình Lâm, sau đó mới thấy Kỷ Phồn Âm đi theo Trình Lâm đi vào sau.
Cô ta lập tức chống người rời khỏi giường, dùng một đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Kỷ Phồn Âm không chớp mắt.
Kỷ Phồn Âm từ phía sau Trình Lâm đi ra, cô nhíu mày đối mặt với Kỷ Hân Hân, lần đầu tiên cô cảm thấy người em gái có khuôn mặt giống mình này thật là lạ lẫm.
Là bởi vì đối phương đã xé toang lớp mặt nạ kia ra rồi sao? Hay là bởi vì cái gì khác?
"... Cô còn muốn lừa gạt tôi sao, Kỷ Phồn Âm." Kỷ Hân Hân khàn giọng nói, "Cô tưởng rằng chỉ cần giả bộ giống như chị thì tôi sẽ tin tưởng âm mưu của cô sa?"
Kỷ Phồn Âm bỗng nhiên hiểu ra: Hóa ra là do mình đã thay đổi.
Có lẽ bởi vì đã nhìn một Kỷ Phồn Âm khác quá lâu, dần dần bị đồng hóa theo góc nhìn của cô ấy, suy nghĩ theo suy nghĩ của cô ấy, nên dù đã lấy lại được quyền kiểm soát trong thân thể của mình thì cũng nghĩ đến...
Lúc này một Kỷ Phồn Âm khác sẽ nghĩ như thế nào?
Có lẽ là sẽ cười nhỉ.
"Cô cười cái gì? !" Kỷ Hân Hân lớn tiếng chất vấn.
Kỷ Phồn Âm vô thức sờ lên khóe miệng của mình, nơi đó hình như đúng là có nhếch lên một chút xíu.
Cô lập tức đè khóe miệng của mình lại: "Chị chỉ đang nghĩ cô Kỷ Phồn Âm kia sẽ nghĩ như thế nào, chứ không phải là có ý cười nhạo em."
Trình Lâm ôm cánh tay đứng ngoài quan sát, nghĩ thầm giải thích như này thì thà không giải thích còn hơn.
Câu "Không phải là có ý cười nhạo em” này không phải có ẩn ý là "Tôi định làm cô tức chết" hay sao?
Kỷ Hân Hân cười lạnh: "Hôm nay cô tới đây nhất định là có mục đích riêng. Làm sao, lại vì không đủ tiền, nên muốn lấy thêm một khoản ở chỗ Lệ Tiêu Hành?"
Kỷ Phồn Âm lắc đầu, vô cùng thành thật cũng vô cùng áy náy nói: "Tiền đã nhiều lắm rồi, Lệ gia vừa mới cho chị bốn căn phòng nhỏ, chị ở cũng không hết được, còn phải tìm người quét dọn nữa, thật là phiền toái."
Trình Lâm không kịp che miệng, lập tức phì cười một tiếng.
Kỷ Hân Hân trừng mắt nhìn Trình Lâm một cái, cất cao âm lượng: "Cô tới tìm tôi là để khoe khoang?"
"Không phải, chị chỉ muốn đến xem xem thân thể của em thế nào rồi thôi." Kỷ Phồn Âm nhỏ giọng nói, "Phụ nữ vừa mới sảy thai, cả thể chất và tinh thần đều rất yếu đuối, cảm xúc của em kích động như vậy sẽ rất bất lợi cho việc khôi phục."
Trình Lâm không thể nhịn được nữa, cười đến gập cả người ở ngay trước mặt Kỷ Hân Hân, lập tức khiến cho giá trị thù hận của Kỷ Hân Hân đối với Kỷ Phồn Âm tăng lên rất nhiều.
Kỷ Hân Hân tức giận đến mức đập vỡ cốc nước trên bàn: "Trình Lâm, cô tới đây làm gì? Đến xem chuyện cười của tôi à? Hồi học phổ thông, tại sao tôi không thấy cô 'Trượng nghĩa' được như thế?"
Cái chén inox lăn thẳng đến bên chân Kỷ Phồn Âm, bị cô ấy cúi xuống nhặt lên.
Lúc Kỷ Phồn Âm ngồi dậy, giọng nói của Kỷ Hân Hân vừa dứt, ý cười trên mặt Trình Lâm cũng đã không còn sót lại chút nào.
Mắt thấy hai người như sắp đánh nhau, Kỷ Phồn Âm liền cất bước tiến lên đi đến cái tủ nhỏ bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng đặt ly nước đã biến dạng lên đó.
Ánh mắt Kỷ Hân Hân vẫn luôn dõi theo Kỷ Phồn Âm, khi thấy cô tới gần thì ánh mắt càng trở nên khó tin hơn.
Cho đến cuối cùng, khoảnh khắc âm thanh đáy cốc nhẹ nhàng được đặt xuống vang lên, lập tức làm cho Kỷ Hân Hân sợ đến mức toàn thân run rẩy.
"Chị không lừa em, cô ấy đã đi rồi." Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nhìn Kỷ Hân Hân, chậm rãi nói, "Hơn nữa chị cũng không ngờ là chị còn sống."
Kỷ Hân Hân thì thào nói: "Không thể nào."
"Chị cũng từng nghĩ là không thể." Kỷ Phồn Âm chần chờ nhìn Kỷ Hân Hân một lát, sau đó đưa tay về phía cô ta.
Kỷ Hân Hân sợ đến mức lập tức nhắm chặt hai mắt, giống như là một đứa trẻ chờ bị cha mẹ đánh đòn vậy.
Nhưng Kỷ Phồn Âm chỉ muốn chạm vào mái tóc khô héo, rụng không ít tóc của Kỷ Hân Hân.
Kỷ Hân Hân trừng lớn hai mắt ngẩng đầu lên nhìn cô, biểu tình giống như gặp quỷ.
"Chị tới gặp em là bởi vì đã lâu không gặp." Kỷ Phồn Âm thu tay về, "Hơn nữa, chị cũng cảm thấy mình phải nói với em một tiếng ‘chị đã trở về' ."
Kỷ Hân Hân sợ run cả người.
"Chuyện liên quan tới mấy năm trước đó, chị cũng đã tự kiểm điểm bản thân. Là vì chị đã cho em và những người khác có cơ hội làm tổn thương đến chị, nhưng thủ đoạn tương tự đối với người kia lại không hề có hiệu lực, đây là thiếu sót của chị... Chị sẽ cố gắng sửa lại."
Nói đến đây Kỷ Phồn Âm dừng một chút, giống như là vì không quen với việc nói những lời vô cảm như vậy trước mặt người khác, cô không được tự nhiên quay mặt đi, khẽ hít một hơi, sau đó mới tiếp tục nói.
"... Nhưng mà, đừng nói là hiện tại, cho dù về sau có một ngày nào đó em có thể nhận thức được sai lầm của mình, xin lỗi chị, chị cũng sẽ không tha thứ cho em."
Phía sau phát ra tiếng lạch cạch, là điện thoại di động của Trình Lâm không cầm chắc đã rơi xuống đất.
Lúc Kỷ Phồn Âm quay người nhìn lại, Trình Lâm đã vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Cô ấy cầm di động, ngượng ngùng hắng giọng: "Thật xin lỗi, hai người cứ tiếp tục."
"Không sao, tôi đã nói xong." Kỷ Phồn Âm lập tức nói.
Trình Lâm không được tự nhiên nhéo nhéo lỗ tai của mình: "Ồ... A, vậy chúng ta đi thôi, bệnh viện có mùi thật khó chịu."
Kỷ Phồn Âm gật gật đầu, lúc đi ra ngoài đột nhiên nghe thấy Kỷ Hân Hân ở sau lưng khóc gọi một tiếng "Chị" .
Kỷ Phồn Âm không nhịn được dừng bước lại.
Nhớ tới lúc trước, mỗi lần Kỷ Hân Hân khóc lóc khẩn cầu chuyện gì là cô đều sẽ đáp ứng.
Giống như nước mắt của cô ta là một vũ khí mà cô không thể chống lại.
Nhưng đã đến lúc này, dù là loại vũ khí gì cũng không còn hữu dụng nữa.
Kỷ Phồn Âm chỉ dừng bước lại một lúc, rồi liền đuổi theo Trình Lâm.
Cuối cùng cửa phòng bệnh bị Trình Lâm không chút do dự quay người đóng lại, cô ấy hắng giọng, giống như là đang khen ngợi cô: "Làm tốt lắm."
Kỷ Phồn Âm ngơ ngác nhìn Trình Lâm, cảm thấy có lẽ là cô ấy đang khen cô vì lần này cô đã không còn dễ lừa như trước nữa, thế là bèn gật đầu một cái: "Ừm, tôi đã cố gắng học hỏi từ cô gái tên Kỷ Phồn Âm kia."
Trình Lâm: "... Đó là bởi vì thầy của cô khá là lợi hại, cô nên học nhiều một chút, không thiệt thòi đâu."
Thang máy đến lầu một, hai người từ bên trong đi ra, bên cạnh có một nhóm người vừa mới tiến vào phòng thang máy.
Khóe mắt Kỷ Phồn Âm lơ đãng nhìn thoáng qua, trông thấy cha Kỷ mẹ Kỷ đi vào thang máy.
Mái tóc đen trước đó của cha Kỷ đã bạc trắng hơn phân nửa, quần áo trên người mẹ Kỷ cũng không còn ngăn nắp xinh đẹp, toàn là hàng hiệu như lúc trước nữa mà nhìn vô cùng mộc mạc, chẳng khác gì người thường.
Phải biết, hai người bọn họ trước kia lúc nào cũng thích nổi bật trong đám người.
Kỷ Phồn Âm không tự giác ngừng chân lại, chăm chú nhìn theo.
Cha Kỷ mẹ Kỷ không phát hiện ra cô, bọn họ mang theo hai cái rương hành lý, cha Kỷ còn đeo một cái túi, có vẻ là dự định ở lại đây khá lâu.
Trình Lâm đi ra hai bước mới phát hiện người phía sau không có đi theo, cô ấy quay đầu lại ngờ vực hỏi: "Cô trông thấy cái gì?"
"Ừm... Trông thấy cha mẹ tôi." Kỷ Phồn Âm gãi gãi gương mặt của mình, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Công ty của bọn họ sắp phá sản đến nơi rồi, cô đừng để bị bọn họ dụ dỗ." Trình Lâm lập tức cảnh giác.
Kỷ Phồn Âm di chuyển sang bên cạnh thang máy, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy một lúc rồi mới mở miệng nói: "Tôi sẽ không làm điều tương tự giống như trước kia đâu."
"Vậy tiếp theo cô dự định làm cái gì?" Trình Lâm nhìn chằm chằm Kỷ Phồn Âm.
Nói đến đây, con mắt Kỷ Phồn Âm lập tức phát sáng lên, cô quay sang nhìn Trình Lâm: "Tôi đã xem rất nhiều trường học, nhưng mà cuối cùng quyết định sẽ đi đến Oxford du học."
Không học ngu toán học nhưng cũng tuyệt đối không được gọi là học bá, thành tích vĩnh viễn dao động ở mức trung bình, Trình Lâm: "..." Hoá ra Oxford là nơi có thể muốn đến thì đến?
"Có lẽ sẽ tương đối khó khăn... Nhưng mà tôi đã gửi email cho một giáo sư vật lý ở Oxford rồi, cũng đã nhận được câu trả lời và lời mời của cô ấy." Kỷ Phồn Âm tràn đầy phấn khởi nói, "Đêm qua, tôi đã đọc xong hết tất cả các công bố khoa học từ ba tạp chí khoa học lớn nhất thế giới trong một năm gần đây, phương hướng nghiên cứu hiện tại của cô ấy là điều mà tôi cảm thấy hứng thú nhất. Mặc dù chuyên ngành không liên quan, nhưng sau khi tôi cố gắng liên lạc với cô ấy rồi bày tỏ một số ý kiến của mình, cô ấy có vẻ cũng cảm thấy rất hứng thú với những gì tôi nói."
Trình Lâm: "..." Tôi thực sự không thể hiểu nổi thế giới thần tiên của mấy người.
"Đơi khi nào tôi lấy được hộ chiếu thì sẽ đi đến Oxford gặp mặt nói chuyện và tham quan phòng thí nghiệm của cô ấy." Kỷ Phồn Âm vạch ra một lộ trình rõ ràng, "Sau đó, nếu như thuận lợi, tôi sẽ ở trong phòng thí nghiệm đó học tập một khoảng thời gian."
"... Cô định đến một nơi xa như vậy sao?" Trình Lâm bĩu môi hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói thời tiết ở Anh quốc không tốt lắm." Kỷ Phồn Âm cũng khá là ủ rũ.
Trình Lâm Thanh hắng giọng: "Khục. Vậy sau khi cô sang Anh quốc, tôi có thể đi đến đó thăm cô không?"
Kỷ Phồn Âm sửng sốt một chút: "Cô sẽ đi đến một nơi xa như vậy để thăm tôi sao?"
Trình Lâm cũng hơi sững sờ, sau đó gương mặt dần dần đỏ lên: "Làm sao, tôi không thể đi ư? Nếu đã muốn làm bạn bè thì cũng phải bắt đầu tìm hiểu về sinh hoạt của nhau chứ!”
Kỷ Phồn Âm kinh ngạc a lên một tiếng, mặt cũng có chút phiếm hồng, cô thận trọng nhưng vẫn vô cùng hưng phấn hỏi lại: "Hoá ra hiện tại cô đã muốn làm bạn với tôi rồi ư?"
Trình Lâm che khuôn mặt nóng bừng lại, không thể ph.át ti.ết được ngọn lửa đang bừng bừng trong người nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi: "Đúng vậy. Nếu cô không chịu tha thứ cho tôi với những chuyện tôi đã làm với cô trước đây, tôi sẽ nghĩ biện pháp xin lỗi cô trước, rồi sau đó sẽ trở thành bạn bè của cô."
"Trở thành bạn của tôi đi!" Kỷ Phồn Âm lập tức thốt lên, sau đó mới thẹn thùng nhìn mũi giày của mình, "Ừm... Bởi vì... Tôi chưa có bạn bè bao giờ, không ai muốn làm bạn với tôi cả."
Trình Lâm thực sự sắp bị nổ tung vì xấu hổ trước tình cảnh kết bạn như trẻ em mẫu giáo này rồi, cô ấy đẩy Kỷ Phồn Âm đi ra ngoài: "Vây để ăn mừng, hôm nay tôi mời cô đi ăn cơm, đi, xe của cô đâu?"
Kỷ Phồn Âm bị động để Trình Lâm đẩy đi: "A, tôi bắt xe đến mà."
Giọng Trình Lâm đột nhiên cao lên: "Cô có nhiều xe như vậy để làm gì? !"
Mặc dù trước đây cô ấy không biết Kỷ Phồn Âm kia đã kiếm tiền bằng cách nào, nhưng chỉ nghe Lệ Minh Nguyệt nhắc đến chuyện bốn căn hộ trao tay sau một lần gặp mặt thì cô ấy cũng biết chắc Kỷ Phồn Âm kia là một người khá là mưu mô.
Nghe nói bốn căn hộ kia được mời đến chỉ với mục đích là gặp mặt cô ta, thậm chí còn chỉ gặp có một khắc đồng hồ.
Với thủ đoạn kiếm tiền này, Trình Lâm cảm thấy, ngân hàng, đầu tư, quản lý tài sản của Kỷ Phồn Âm hiện tại chắc chắn đều là cấp bậc siêu giàu.
Nói đúng ra thì: Nếu như bạn có một trăm triệu, dù chỉ gửi tiết kiệm không kỳ hạn với lãi suất ba phần một nghìn ở ngân hàng thì một năm cũng đã lãi được ba trăm vạn.
Nhưng Kỷ Phồn Âm chỉ như một tên nhà giàu mới nổi không hề có chút khái niệm nào về tiền bạc, cô ủ rũ cúi đầu xuống: "Xe mà cô ấy mới mua đều là loại xe rất cao cấp, nếu tôi lái hỏng thì giá sửa sẽ rất tốn kém... Còn phải xài tiền của cô ấy nữa..."
"Tiền của cô ấy không phải là tiền của cô sao?"
Kỷ Phồn Âm lập tức lắc đầu: "Tiền của cô ấy chính là tiền của cô ấy, cô ấy phải rất vất vả mới kiếm được... . A! Tôi còn có một nơi phải đi nữa, chính là studio của cô ấy."
"Studio nào?"
Nghĩ đến chuyên gia xã hội Chương Ngưng, Kỷ Phồn Âm lập tức cảm thấy căng thẳng, cô tóm lấy tay Trình Lâm: "Một người đồng sáng lập với Kỷ Phồn Âm kia hùn vốn thành lập một Studio xuất phẩm phim, là một cô gái rất lợi hại, Kỷ Phồn Âm kia có thể chuyện trò vui vẻ với cô ấy nhưng tôi không làm được."
―― mặc dù tính toán thời gian, cái email mà Kỷ Phồn Âm kia định thời gian viết cho Chương Ngưng cũng đã gửi tới, nhưng Kỷ Phồn Âm vẫn khá là căng thẳng... Không, suy nghĩ đến tính cách của Chương Ngưng, cô càng khẩn trương hơn.
Cô không thể ứng đối được với một người trưởng thành như Chương Ngưng được.
Trình Lâm cúi đầu nhìn nhìn bàn tay bị nắm lại: "Hai người nói chuyện làm ăn, tôi nhúng tay vào thì không tốt lắm, tôi chờ cô ở ngoài."
Kỷ Phồn Âm đè thấp giọng nói, tình cảm dạt dào: "Bạn bè!"
Trình Lâm: "..."
Cô ấy hít sâu một hơi.
"Vậy cái người đồng sáng lập kia tên gọi là gì?"
"Cô ấy tên là Chương..." Kỷ Phồn Âm vừa mở miệng định trả lời thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra xem xét, trên màn hình chính là hai chữ "Chương Ngưng".
Hai mắt Kỷ Phồn Âm lập tức tối sầm lại, há miệng run rẩy nhét di động vào trong lòng bàn tay Trình Lâm: "Mau cứu…cứu mạng."
Trình Lâm: "..."
Cô ấy bi thương nghĩ: Bạn bè, quả nhiên chính là dùng để bán.