Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 104

Lúc nhìn thấy Chương Ngưng, trong đầu Kỷ Phồn Âm đã nghĩ kỹ được mình nên xin lỗi như thế nào.

Nhưng khi mà cô còn chưa kịp cúi đầu thật sâu xuống để tạ tội thì Chương Ngưng đã đưa qua cho cô một que kem ốc quế vị sô cô la.

Kỷ Phồn Âm ngơ ngác nhận que kem rồi nói cám ơn, cầm nó ở trong tay mà không dám liế.m.

"Ăn đi." Chương Ngưng nhướng nhướng mày, "Cô ấy nói cô không giống cô ấy, cô thích vị sô cô la."

Kỷ Phồn Âm lúc này mới dám cắn một miếng kem, nhỏ giọng hỏi: "Là Kỷ Phồn Âm kia sao?"

"Đúng." Chương Ngưng ngồi trở lại bàn làm việc của mình, "Dù sao các cô cũng là một nhân cách, cô ấy viết trong email những gì chắc là cô cũng đã biết?"

Kỷ Phồn Âm nhíu mày, nhỏ giọng giải thích: "... Tôi biết, hơn nữa cô ấy cũng đã giải thích rõ ràng trong email là tôi với cô ấy không phải là cùng một người."

"Tôi chỉ tin lời giải thích từ khoa học thôi." Chương Ngưng quả quyết khoát khoát tay chỉ, "Tôi đã điều tra ở trên mạng, nhân cách thứ hai bình thường sẽ hung hăng hơn rất nhiều so với nhân cách thứ nhất, hơn nữa thường thường sẽ được sinh ra khi mà nhân cách thứ nhất không cách nào đối mặt được với hiện thực, muốn trốn tránh khỏi khốn cảnh, để giúp cho nhân cách thứ nhất giải quyết vấn đề, cái này rất phù hợp với tình huống của hai người."

Nghe xong, Trình Lâm đứng ở bên cạnh lộ ra nét mặt như có điều suy nghĩ.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy chính cô cũng không thể giải thích nổi.

Cho dù chính cô rõ ràng cũng biết đến một Kỷ Phồn Âm khác đến từ một thế giới khác, cũng đã thấy Kỷ Phồn Âm khác làm theo một cái app kỳ quái hoàn thành tiến độ để về nhà, còn tự thân đưa mắt nhìn Kỷ Phồn Âm khác rời đi, còn gặp cả Thẩm Thích... Nhưng, cô không có bất kỳ chứng cớ nào.

Một chuyện đến khoa học còn không thể giải thích nổi này, cho dù nói ra thì cũng sẽ không có ai tin cả.

Hơn nữa, giải thích theo hướng là hai nhân cách đúng là mới có thể làm sáng tỏ được những chuyện xảy ra trên người cô.

Vì vậy Chương Ngưng chắc chắn là sẽ không nghe cô.

Nhìn vẻ mặt Chương Ngưng như muốn nói "cô cứ tiếp tục diễn đi, dù sao tôi cũng tin tưởng vào tín ngưỡng chủ nghĩa duy vật của mình, tôi tuyệt đối sẽ không mê tín", Kỷ Phồn Âm đành nuốt lời giải thích xuống: "Hôm nay tôi đến đây là muốn đem cổ phần Studio trong tay tôi..."

"A, cái đó á, cô cứ giữ đi." Chương Ngưng tùy ý phẩy tay, "Dù sao thì nhân cách kia của cô cũng sẽ không để ý đến đâu."

Kỷ Phồn Âm lắc đầu, kiên trì nói: "Tôi muốn chia đều cho cô và Hạ tiên sinh."

Chương Ngưng nhìn cô một hồi, cười hỏi: "Vậy một nhân cách khác của cô đã nghĩ như thế nào?"

Kỷ Phồn Âm đã từ bỏ việc giải thích, rủ mắt xuống nhìn que kem ốc quế: "Dựa theo di chúc của cô ấy, đó là cách cô ấy định xử lý."

Chương Ngưng nhướng mày: "Nhưng cô không chết, cho nên di chúc không còn giá trị nữa rồi, trong email không phải cô ấy còn nhờ tôi chăm sóc cô sao? Cho nên đó chính là cách mà tôi chăm sóc cho người khác đó. À còn nữa, cô ấy còn bảo tôi hướng dẫn cô cách dùng tiền, cho nên về sau tài khoản của cô sẽ do tôi tiếp quản, một ngày năm vạn trở xuống thì cô có thể tùy ý sử dụng, năm vạn trở lên đều cần tôi phê duyệt, tránh cho cô bị người khác lừa gạt."

Trình Lâm ở bên gật đầu, cảm thấy rất ổn: "Đề nghị này rất tốt, tôi cũng rất lo lắng việc cô ấy bị người ta lừa gạt."

"Tôi sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy đâu..."

"Kem ốc quế sắp chảy rồi kìa." Chương Ngưng ngắt lời cô.

Kỷ Phồn Âm đành phải cúi đầu xuống ăn cây kem không biết làm bằng chất liệu gì mà lại dễ tan chảy như vậy, lúc mà cô cúi đầu xuống, Chương Ngưng nhân cơ hội xoa lên đ.ỉnh đầu của cô.

Chương Ngưng tò mò nói: "Bảo bối, tớ chưa từng nghĩ tới việc khuôn mặt của cậu có thể lộ ra biểu cảm đáng thương như thế này―― nói như vậy, một nhân cách khác của cậu về sau có còn xuất hiện cùng tớ ôn lại chuyện cũ không?"

"Cô ấy có lẽ..." Kỷ Phồn Âm dừng một chút, buồn bã trả lời, "Sẽ không quay lại nữa."

Cô chợt cảm thấy có lỗi với Chương Ngưng, thậm chí còn cảm thấy áy náy.

Chương Ngưng thả tay xuống, đáp lại, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

"Thật xin lỗi." Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu, nhỏ giọng thành khẩn xin lỗi, "Vô cùng xin lỗi."

Chương Ngưng cười vỗ vỗ đầu của cô, sau đó lại nắm chặt lấy bờ vai của cô để cô chuyển mắt nhìn ra bên ngoài cửa ban công, ranh mãnh hỏi: "Vậy đống nợ phong lưu mà một nhân cách khác của cô gây ra, cô định xử lý như thế nào?"

Kỷ Phồn Âm liếc mắt liền nhìn thấy Trần Vân Thịnh mới vừa trở về từ bên ngoài, lập tức cảm thấy que kem ốc quế trong tay không còn mùi thơm nữa.

...

Nhưng trên thực tế, cô không chỉ có thể vượt qua cửa ải của Chương Ngưng một cách dễ dàng, mà cửa ải của Trần Vân Thịnh cũng giống vậy... Thậm chí còn dễ dàng hơn.

Chương Ngưng nhốt Kỷ Phồn Âm và Trần Vân Thịnh vào trong một phòng làm việc rồi rời đi, lúc Kỷ Phồn Âm căng thẳng đến mức cảm thấy vị sô cô la lưu lại trên đầu lưỡi cô cũng bắt đầu trở nên đắng chát, Trần Vân Thịnh đã mở miệng trước.

"Tôi đã gặp Thẩm Thích, " Cậu nói, "Tôi cũng biết chị và chị ấy không phải là hai nhân cách của nhau."

Kỷ Phồn Âm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Vân Thịnh, nhận ra trên gương mặt trẻ trung của đối phương không có ý cười nào.

Tựa như Kỷ Hân Hân, cho dù có khuôn mặt giống cô ấy y như đúc thì cậu cũng sẽ không cười với Kỷ Hân Hân.

"Cho nên chị cũng không cần lo lắng phải xử lý quan hệ giữa tôi và chị như thế nào, bởi vì giữa chị và tôi không có quan hệ nào cần xử lý cả." Trần Vân Thịnh nói, đưa tay ra chỉnh một cái vật nhỏ trang trí méo sẹo trên bàn Kỷ Phồn Âm lại cho ngay ngắn.

Thái độ của cậu quá bình tĩnh, Kỷ Phồn Âm cũng không tự chủ được mà tỉnh táo hơn rất nhiều: "Thẩm tiên sinh đã nói cái gì với cậu? Lúc anh ấy đến gặp tôi, anh ấy đã kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, còn nói tài sản mà Kỷ Phồn Âm khác lưu lại tôi có thể tùy ý xử lý."

"Tôi đã đánh cược với anh ta ngay từ khi bắt đầu." Trần Vân Thịnh nhún vai, "Là tôi nói ra, anh ta vốn không muốn đáp ứng, nhưng tôi đã chọc giận anh ta."

Kỷ Phồn Âm vẫn còn sợ hãi: "Tôi cũng đã nói đùa với anh ấy, những rõ ràng tính cách của anh ấy có vẻ không tốt lắm..."

"Nói thật tôi cũng không biết mình có thể thắng hay không, nhưng mà không thử thì cũng không có hi vọng nào cả." Trần Vân Thịnh nói, "Như hiện tại thì tôi cảm thấy hi vọng của mình khá là cao."

Kỷ Phồn Âm nghiêm túc gật gật đầu, đồng ý với câu nói của cậu: "Cậu là người cuối cùng cô ấy nói lời tạm biệt."

Trần Vân Thịnh yên lặng nhìn Kỷ Phồn Âm một cái: "Người cuối cùng chị ấy nói lời tạm biệt không phải là chị sao?"

Kỷ Phồn Âm kinh ngạc trợn to hai mắt, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu cười: "Ừm, đúng vậy. Tôi đã nói cảm ơn cô ấy, mặc dù một câu cảm ơn căn bản là không đủ."

"Còn phải xem tương lai chị dự định làm cái gì, " Trần Vân Thịnh khoát tay một cái, "Nếu như chị có thể thoát khỏi bóng ma lúc trước đi lên chính con đường của mình, tôi nghĩ chị ấy sẽ rất hài lòng."

Cậu nói xong, gật đầu với Kỷ Phồn Âm một cái rồi bước ra ngoài.

Kỷ Phồn Âm vô thức gọi cậu lại: "Vậy còn cậu?"

Trần Vân Thịnh quay đầu, chỉ chỉ lên trên trời: "Tôi muốn thử xem có thể thắng được Thẩm Thích hay không."

Kỷ Phồn Âm chân thành chúc phúc cậu: "Mặc dù không biết các người đánh cược cái gì, nhưng tôi hi vọng cậu sẽ thành công."

"Chị cũng thế."

...

Sau đó trong vòng ba tháng, Kỷ Phồn Âm đã bay đi bay lại giữa Anh quốc và Hoa quốc tận năm lần.

Đến lần thứ năm, cô đã chính thức ở lại nơi đó.

Chương Ngưng vung tay lên, trực tiếp mua một căn hộ cho cô ở ngay gần phòng thí nghiệm của cô, vị trí đắc địa lại an toàn, đi bộ chỉ mất chưa đầy mười phút, có thể nói là chỗ ở tốt nhất.

Một tháng sau khi đến Oxford, người đang vui vẻ chìm đắm trong học thuật là Kỷ Phồn Âm mới có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với Chương Ngưng một lần.

Sau đó cô sâu sắc nhận ra rằng, Chương Ngưng đúng là nhân sĩ thâm niên tuyến đầu tiên trên con đường hóng chuyện.

Chương Ngưng: "Công ty của cha cậu đã đóng cửa rồi, nhưng mà bọn họ còn có một căn hộ, một chiếc xe và một chút tiền tiết kiệm. Tiết kiệm một chút, đi tìm công việc bình thường, chắc chắn là có thể sống tốt."

Kỷ Phồn Âm ừ một tiếng, rồi khóa cửa phòng thí nghiệm lại.

Chương Ngưng: "Dù sao thì chi phí chữa trị của Kỷ Hân Hân cũng là do Lệ gia chi trả, cha mẹ cậu cũng không cần phải trả khoản tiền này. Nhưng mà bản thân Kỷ Hân Hân khá là phiền toái, cô ta hiện tại thực sự không thể làm được việc gì."

Kỷ Phồn Âm vừa đi ra ngoài vừa ngờ vực hỏi: "Sảy thai phải khôi phục lâu đến như vậy sao?"

"Không, cô ta hiện tại đã bắt đầu có chút dấu hiệu của tâm thần phân liệt, nghe nói là gặp ảo giác rất nghiêm trọng, khi thì khóc khi lại cười, đến cả tuổi của mình cũng không nhớ rõ, còn đang ở trong viện dưỡng lão." Có vẻ như Chương Ngưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "A, trùng hợp lắm đó, còn chính là nơi mà cô ta từng ở khi còn bé."

Kỷ Phồn Âm: "..."

"Cậu không cần mềm lòng, yên tâm, tỡ đã dùng danh nghĩa của cậu đưa trái cây qua đó coi như là thăm bệnh rồi." Chương Ngưng hào phóng nói, "Công việc thăm hỏi đã hoàn thành hoàn mỹ."

Kỷ Phồn Âm do dự: "... Cảm ơn."

"Không cần cám ơn." Chương Ngưng hào phóng tiếp nhận, "Còn có những chuyện khác, Tống Thì Ngộ hiện tại cũng đang nằm viện đó, vấn đề bệnh tim có hơi nghiêm trọng, phải làm giải phẫu. Cho dù giải phẫu thành công thì đến khi trở về, công ty do anh ta một tay sáng lập chỉ sợ cũng sẽ về giá không thôi."

Kỷ Phồn Âm: "..." Cô chần chờ một chút, "Sức khỏe mọi người hình như đều không được tốt lắm, cậu phải bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt."

"À mà tớ còn chưa có nói đến Lệ Tiêu Hành nữa?" Chương Ngưng phì cười, "Lệ Tiêu Hành đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục được tri giác, mấy cơn đau ảo giác không biết có đỡ hơn hay không ―― a đúng rồi, hôm nay tớ gọi điện thoại một là muốn nói với cậu biết một vài tình hình ở trong nước, hai là nói với cậu một tiếng, quà sinh nhật đang trên đường đến."

Kỷ Phồn Âm a một tiếng, chợt nhìn thoáng qua lịch: "Sắp tới sinh nhật của tớ sao?"

Cô bận rộn đến nỗi hoàn toàn quên mất.

Dù sao thì vào mấy năm trước, cô thường sẽ không bận bịu như vậy, hoặc là cứ sớm hơn nửa tháng là Kỷ gia sẽ bắt đầu náo nhiệt, cô muốn không chú ý đến cũng không được.

"Không phải là ngày mốt à? Tớ mặc kệ múi giờ chênh lệch, tớ đã thanh toán cho dịch vụ phục vụ phí đắt nhất để bên phía công ty gửi tới cho cậu rồi, đừng ở phòng thí nghiệm suốt đêm mà quên mất sinh nhật của mình nhé." Chương Ngưng nói, "Chỉ vậy thôi, tớ có việc đi trước, bái bai nha cục cưng, nhớ chú ý thân thể."

Kỷ Phồn Âm mỉm cười nói cảm ơn: "Ừm... Cảm ơn cậu."

Kết quả vào hai ngày sau sinh nhật, Kỷ Phồn Âm không những nhận được quà của Chương Ngưng mà còn có một gói hàng quốc tế từ Lệ Minh Nguyệt, và một người sống sờ sờ ―― Trình Lâm đã đến.

Trình gia đại tiểu thư ngồi ở trên cái ghế dài trong vườn hoa trước cửa nhà Kỷ Phồn Âm buồn bực ngán ngẩm nhìn gói hàng, trông thấy xe đạp của Kỷ Phồn Âm thì lập tức đứng lên, dậm chân phàn nàn: "Sao cậu không nhận điện thoại?"

Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một cái, vẻ mặt áy náy: "Hết pin rồi."

Trình Lâm hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy có hơi bất lực: "Sinh nhật vui vẻ."

"Ừm, cảm ơn." Kỷ Phồn Âm cười mở cửa, hai người thay giày đi vào, rồi lại hợp lực cùng nhau chuyển tất cả quà sinh nhật chồng chất ở trong sảnh vào trong nhà.

"Đều là quà sao? Nhiều như vậy cơ á?" Trình Lâm ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhìn tờ ghi chú của một trong những đơn hàng chuyển phát nhanh, mới nhìn thấy một nửa đã cao giọng nói, "Bạch Trú? !"

"Bạch Trú?" Kỷ Phồn Âm còn nghi ngờ hơn Trình Lâm, "Tớ chưa từng liên lạc với cậu ta."

Trình Lâm nhìn chằm chằm vào tờ giấy chuyển phát nhanh, cười lạnh một tiếng: "Tớ không ngạc nhiên chút nào đâu, ngày mà Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân đính hôn, tớ đã tự hỏi vì sao tên Bạch Trú kia lại cùng đi ra với...À, thôi."

Cô ấy lấy chìa khóa của mình ra: "Tớ mở giúp cậu nhé?"

"Được rồi, cẩn thận ngón tay." Kỷ Phồn Âm để cho Trình Lâm làm, bởi vì cô chắc chắn mặc dù món quà này được Bạch Trú gửi đến nơi này, nhưng không phải là dành cho cô.

Trình Lâm dứt khoát xé mở thùng giấy, lấy mô hình bên trong ra: "Hình như là một hòn đảo? Hình như tớ đã nhìn thấy nó mấy lần trong ứng dụng du lịch..."

Kỷ Phồn Âm mang theo hai ly nước quay trở lại, ngồi xổm ở bên cạnh Trình Lâm nhìn một cái, thở dài nói: "Đây là đảo Santorini."

"Thật là đẹp, nhưng cậu ta đưa cậu cái này làm gì?" Trình Lâm đổi sang nhiều góc độ khác ngắm nghía.

Toà mô hình này gần như dựa theo tỷ lệ 1: 1 phục hồi lại toàn bộ phong cảnh và công trình kiến trúc ở bên trong đảo Santorini, chi tiết đều được làm rất tinh xảo, chỉ nhìn qua đã biết là nó có giá trị không nhỏ.

Trong gói hàng còn có một tấm thẻ bưu thiếp, trên mặt trống chỉ đơn giản viết bốn chữ sinh nhật vui vẻ và kí tên, tổng cộng có sáu chữ.

Kỷ Phồn Âm cầm tấm thẻ lên, lật nó lại để nhìn mặt sau.

Đó là cảnh tượng mặt trời mọc.

Hơn nữa Kỷ Phồn Âm chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra khung cảnh quen thuộc này.

Đó là cảnh mặt trời mọc mà Bạch Trú và một Kỷ Phồn Âm khác cùng nhau ngắm trước đây, là căn cứ bí mật mà Bạch Trú dùng để che giấu phiền muộn của mình, cũng là nơi mà bọn đã từng ước định đó là hàng năm đều sẽ đến đó ngắm mặt trời mọc.

... Mặc dù, lúc hứa hẹn Kỷ Phồn Âm kia cũng không có ý định sẽ giữ lời hứa.

Trình Lâm liếc nhìn một cái, thuận miệng nói: "Cái thẻ này có kết cấu rất đặc biệt, làm bằng công nghệ phù điêu hay là cái gì nhỉ?"

"... Là một bức tranh sơn dầu, được vẽ bằng tay." Kỷ Phồn Âm nói xong, lật tấm thẻ lại.

Cô có chút sầu muộn, không biết nên xử lý với toà mô hình này như thế nào.

Thay vì nhận nó cho Kỷ Phồn Âm kia, có phải cô nên cự tuyệt rồi trực tiếp đưa trả lại cho Bạch Trú thì sẽ tốt hơn hay không?

Trong lúc đang suy nghĩ, Kỷ Phồn Âm chợt liếc qua, đột nhiên nhìn thấy thùng giấy giao hàng vừa mới bị Trình Lâm tiện tay đẩy qua.

Cô kinh ngạc kéo cái thùng giấy đó lại nhìn qua, phát hiện tên người gửi trên đó rõ ràng là Bạch Trú, nhưng địa chỉ gửi thư lại không phải là ở trong nước.

―― là một món hàng được gửi trong cảnh nội Anh quốc.

Kỷ Phồn Âm cau mày lấy điện thoại di động ra tìm tòi, trong danh bạ lộn xộn đã tìm được tên của Bạch Trú, chần chờ một lát xong liền nhấn xuống.

Sau khi đầu dây bên kia kết nối, Kỷ Phồn Âm mới không quá tự tin nhỏ giọng hỏi: "Cậu có ở gần nhà tôi không?"

Sau một hồi im lặng, người thanh niên ở đầu bên kia điện thoại mới bình tĩnh trả lời: "Không."

Kỷ Phồn Âm chạy tới bên cửa sổ, vù một cái kéo màn cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.

Cô liếc nhìn chung quanh trái phải, lập tức nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen ở trong góc phố và Bạch Trú tựa ở bên cạnh xe.

Ánh mắt hai người từ xa lập tức chạm nhau.

"... Xin lỗi, tôi cũng không muốn quấy rầy cô, " Bạch Trú khàn giọng xin lỗi, đưa tay mở cửa xe ghế sau ra, "Tôi đi ngay đây.”

Bình Luận (0)
Comment