Lúc Kỷ Phồn Âm ngồi xem trận đấu, lúc nào cũng cảm giác ở bên cạnh có một ánh mắt vẫn luôn lén lút liếc về phía cô.
―― Đương nhiên là Tống Thì Ngộ.
Trần Vân San chính là người đã đến xem mắt với anh ta ngày đó.
Kỷ Phồn Âm cũng không ngờ hôm nay tùy tiện ra ngoài dạo chơi còn có thể gặp phải khách hàng, nhưng cũng rất lười phản ứng với vị khách hàng hôm nay không có hẹn trước này, thế là không thèm quan tâm đến ánh mắt của anh ta nữa, chuyên tâm xem hết trận chung kết.
Dù gì cũng là trận chung kết, mấy tính huống kịch liệt đều làm cho người xem hai bên thỉnh thoảng sẽ gào lên một vài tiếng thét chói tai, khắp nơi đều quanh quẩn tiếng hò reo đinh tai nhức óc.
Sau cùng, quả nhiên vẫn là đội của Trần Vân Thịnh đoạt vòng nguyệt quế, tiếng vỗ tay vang như sấm động, Trần Vân San hưng phấn nhảy tung tăng ở bên cạnh.
Kỷ Phồn Âm vừa ngồi đó vỗ tay, vừa suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Nghi thức trao giải khá là chuẩn chỉ, kết quả tranh tài ở một nửa khác sân thi đấu cũng đã có, đội hạng ba cùng lên nhận huy chương.
Trần Vân Thịnh lấy được huy chương vội chạy đến gần thính phòng, ngửa đầu phất tay hấp dẫn lực chú ý của Kỷ Phồn Âm: "Chị, chị."
Kỷ Phồn Âm vô thức định đứng dậy, nhưng lại nhìn sang Trần Vân San bên cạnh.
"A không không không, tôi là chị họ của nó, bình thường sẽ trực tiếp kêu tên." Trần Vân San vội vàng xua tay, lại che miệng cười, "Cô mau đi đi, xem nó vội thế nào kìa."
Kỷ Phồn Âm đi đến bên cạnh lan can cúi đầu nhìn Trần Vân Thịnh: "Chúc mừng em."
Trần Vân Thịnh đi cà nhắc, tay dài chân dài trực tiếp treo cái huy chương vàng óng ánh lên trên cổ Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm lập tức cảm thấy cái cổ có hơi trĩu xuống, huy chương đung đưa trước mắt của cô.
"... Cho chị á?"
"Ừm!" Trần Vân Thịnh cảnh giác lùi lại một bước, "Không được trả hàng."
Cậu ta giảo hoạt phất phất tay, xoay người chạy đi.
Kết quả mới chạy hai bước, đã bị mấy tên đồng đội cùng nhau tiến lên bê lên mang đến trước mặt Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm: "..."
Cô sờ huy chương treo ở trên cổ mình, hơi bất đắc dĩ nhìn Trần Vân Thịnh.
Quà này thực sự không nên nhận, khá nóng tay đó.
Trần Vân Thịnh dùng ánh mắt ướt sũng có chút lấy lòng nhìn Kỷ Phồn Âm.
"Đồng ý đi, đồng ý đi!" Các đội hữu của Trần Vân Thịnh bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Trần Vân Thịnh chau mày, lực chú ý lập tức chuyển dời đến chỗ các đội hữu: "Tao không thổ lộ, bọn mày đừng ồn ào."
Cậu ta cường ngạnh xoay người trở lại, mặt lạnh đuổi đám bạn ồn ào đi, nhưng lần này đã khiến ánh mắt hơn phân nửa hội trường đổ dồn về phía này.
Trần Vân Thịnh nhìn lén Kỷ Phồn Âm một cái, bước nhỏ từng bước đến trước mặt cô, ôm lấy lan can xin lỗi: "Chị, chị đừng tức giận, bọn nó không có ác ý, lát nữa em sẽ đi giáo huấn bọn nó, lần sau bọn nó chắc chắn không còn dám trêu chọc chị nữa."
Kỷ Phồn Âm như có điều suy nghĩ: "Chị còn tưởng rằng em ở trước mặt ai cũng đều đáng yêu như thế."
Kết quả chỉ đáng yêu ở trước mặt cô. Nhưng vậy không phải là càng đáng yêu hơn sao?
Trần Vân Thịnh đỏ mặt, nhỏ giọng phản kháng: "Đàn ông không thể nói là đáng yêu. Nhưng chị gái nói như vậy... thì cứ coi là như vậy đi."
Kỷ Phồn Âm cũng nhỏ giọng hỏi cậu ta: "Huy chương cho chị rồi, em không tiếc nuối sao?"
"Không đâu!" Trần Vân Thịnh đáp rất chắc chắn, cậu ta cười hì hì đặt cái cằm lên giữa mu bàn tay của mình, "Bởi vì đồ này rất quan trọng với em, nên mới tặng cho chị đó."
"Nhưng đồ đối với cậu là trân quý, đối với cô ta chưa chắc đã có giá trị." Có người ở bên cạnh đột nhiên xen vào.
Kỷ Phồn Âm vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Thì Ngộ đứng ở một bên có ý đồ gây chuyện, anh ta đang từ trên cao nhìn xuống Trần Vân Thịnh.
Trần Vân Thịnh lơ đễnh nhìn Tống Thì Ngộ một cái: "Đã sống thì nên thử mạo hiểm một chút, không thể cứ nghĩ đến thất bại rồi không làm được?"
Cậu ta nói xong còn nhìn về phía Kỷ Phồn Âm chờ mong sự công nhận: "Chị thấy em nói đúng không?"
Kỷ Phồn Âm bật cười, xoa xoa mái tóc quăn của cậu ta: "Ừm, em nói đúng."
"Vậy em có thể hỏi lại chị một vấn đề hay không?" Trần Vân Thịnh nháy mắt.
"Vấn đề nào vậy?" Kỷ Phồn Âm suy tư một chút, gật đầu, "Em hỏi đi."
Trần Vân Thịnh lo lắng, thấp giọng nói: "Lần trước chị nói với em là chị không có bạn trai, vậy chị có thích ai hay không?"
Sau khi Tống Thì Ngộ bị Trần Vân Thịnh gạt qua một bên, Trần Vân San liền cau mày khuyên Tống Thì Ngộ cùng cô trở về; nhưng lúc Tống Thì Ngộ đi qua phía sau Kỷ Phồn Âm thì lại nghe thấy được câu hỏi mà Trần Vân Thịnh nói với Kỷ Phồn Âm.
Tống Thì Ngộ căn bản không có nhận ra mình đang cố tình dừng bước để chờ đợi câu trả lời.
Anh ta cảm thấy mình rõ ràng đã biết câu trả lời.
Biết rất rõ ràng... Nhưng vẫn muốn nghe được lời xác nhận từ trong miệng Kỷ Phồn Âm.
Không biết qua bao lâu, Tống Thì Ngộ mới nghe thấy Kỷ Phồn Âm mở miệng.
Cô vừa cười vừa nói: "Người chị thích ư? Hừm... Hiện tại không có."
Hai mắt Trần Vân Thịnh lập tức phát sáng lên, ngay vào lúc cậu ta nắm tay lại chuẩn bị reo lên thì một giọng nam vang dội phấn khởi thông qua microphone truyền khắp toàn bộ sân vận động.
"―― Mọi người nghe thấy chưa! Cô ấy nói hiện tại không thích ai cả! !"
Quần chúng vây xem lập tức gào lên hưng phấn: "Yeah ――! ! !"
Trần Vân Thịnh lập tức đen mặt.
Cậu ta mặt không thay đổi quay đầu lại, nam sinh đứng đằng sau cầm Microphone nghe lén phá hư bầu không khí lập tức nhận ra nguy cơ, vội phi nước đại chạy trốn, nhanh như một thành viên trong câu lạc bộ điền kinh.
Trần Vân Thịnh lạnh lùng đuổi theo cậu ta.
Đứng ở giữa tiếng hò hét ầm ĩ, Kỷ Phồn Âm lại sờ lên huy chương trước ngực, không nhịn được bị bầu không khí làm bật cười.
Cô nhìn đồng hồ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Thì Ngộ đang đứng ở sau lưng cô chăm chú nhìn cô.
"Tống tiên sinh?" Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu hỏi anh ta, "Có chuyện gì sao?"
"Cô..." Tống Thì Ngộ nói ra một chữ rồi liền cắn chặt hàm răng.
Kỷ Phồn Âm đại khái có thể đoán được nội dung anh ta muốn hỏi, nhưng ngoài thời gian phục vụ nên cô cũng không cần phải quan tâm nhiều như thế.
Cô gật gật đầu với Tống Thì Ngộ: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước―― Trần tiểu thư, tạm biệt."
Hai người này thoạt nhìn khá là thân cận.
Nếu như hai người bọn họ có thể từ mối quan hệ thân cân thuận lợi đi đến xác nhận quan hệ yêu đương, vậy cô chắc chắn sẽ phải gạch Tống Thì Ngộ khỏi danh sách khách hàng.
Kỷ Phồn Âm hoàn toàn không muốn bị liên lụy vào mấy chuyện trái với đạo đức kia.
Cô vừa đi vừa gửi cho Trần Vân Thịnh một tin nói mình đi trước, thuận tiện chúc mừng cậu ta dành được giải quán quân.
Trần Vân Thịnh còn đang đuổi giết cái tên bạn học trêu chọc cậu ta, không trả lời cô được.
Kỷ Phồn Âm đi đến cửa trường học gọi xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tống Thì Ngộ nữa.
Dù sao hiện tại cũng đang ở trước công chúng, Tống Thì Ngộ chắc không có ý định để người ta trông thấy là có quan hệ với cô đâu.
...
"Tính cách của cô ấy không tệ, nhà chú chắc chắn sẽ thích cô ấy." Trần Vân San hâm mộ nói, "Nếu như tính cách của em cũng có thể thoải mái được như cô ấy thì thật tốt."
Cô nói, quay đầu nhìn Tống Thì Ngộ, phát hiện đối phương hình như không có nghe thấy lời của cô, hình như còn đang thất thần.
"... Tống tiên sinh?"
Tống Thì Ngộ bỗng nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu che giấu cảm xúc, cười cười nói: "Xin lỗi cô, vừa rồi tôi bất giác nghĩ đến chuyện công việc... Hôm nay có thể bất ngờ gặp được cô ở chỗ này thật sự là rất khéo. Kế tiếp Trần tiểu thư định làm gì? Đi cùng em trai, hay là tôi đưa cô về nhà?"
Trần Vân San nhìn có hơi thất vọng, cô cúi đầu dùng mũi chân mài mài mặt đất: "Tôi lái xe, có thể tự mình trở về. Nếu như anh có việc bận rộn thì không cần phải để ý đến tôi."
"Chí ít cũng để tôi đưa cô đến bãi đỗ xe chứ nhỉ." Tống Thì Ngộ vẫn duy trì phong độ thân sĩ của mình.
Sau khi đưa mắt nhìn Trần Vân San lái xe đi, Tống Thì Ngộ đi đến cạnh xe của mình lấy điện thoại di động ra, do dự mấy giây lại bỏ xuống.
Sau đó, Tống Thì Ngộ lên xe đi thẳng về nhà của mình, mở tủ lạnh ra, nhìn miếng sô cô la hình trái tim cùng hộp quà được đặt ở bên trong không hề động đến.
―― Thật ra Tống Thì Ngộ không thích ăn sô cô la.
Anh nhìn một hồi, rồi lại từ từ đi vào phòng để đồ.
Tống Thì Ngộ là người rất ngăn nắp, cái gì cũng thích phân loại chỉnh chỉnh tề tề, cho nên từ trước đến nay mỗi khi muốn tìm đồ anh đều không cần lãng phí thời gian, bởi vì chỉ trong phút chốc là có thể biết được đồ vật được anh đặt ở chỗ nào.
Nhưng lúc này đây, anh lại không tìm được đồ vật mình muốn tìm.
Mở ngăn kéo cao nhất ra, không còn nhìn thấy cái vòng tay hỏng kia nữa.
Tống Thì Ngộ lập tức mở tầng thứ hai, tầng thứ ba, vẫn không tìm thấy được.
Tống Thì Ngộ nóng nảy, anh ngồi xổm người xuống mở ngăn cà vạt, ngăn đồng hồ, ngăn thắt lưng... Thậm chí còn tìm lại cả bộ quần áo ngày đó mặc kiểm tra thử ở trong túi, nhưng vẫn không tìm được cái vòng tay thường thường không có gì lạ mà ngày đó Kỷ Phồn Âm dùng làm quà sinh nhật đưa cho anh.
―― Rõ ràng, sau ngày sinh nhật, anh đã tìm được nó ở trong nhà để xe rồi mang về để ở chỗ này, nhưng giờ tìm lại lại không thấy.
Giống như trước đó không lâu, Kỷ Phồn Âm còn đứng ở trong tầng ngầm ga ra đó chính miệng nói mình thích anh, nhưng hôm nay đảo mắt một cái đã nói với người đàn ông khác là "Hiện tại không thích ai cả".
Tống Thì Ngộ nặng nề đóng “bốp” một cái ngăn kéo bị mình lật loạn lên.
Anh giống như là một con thú nôn nóng bị nhốt lại, đi tới đi lui tại chỗ, dứt khoát quyết định tìm khắp nhà.
Phòng ngủ không có.
Phòng vệ sinh không có.
Phòng khách không có.
Trong ga-ra cũng không.
Rốt cuộc là ném đi từ lúc nào?
Rõ ràng sau khi kiếm về anh cũng không động vào nó nữa, bình thường cũng có người tới quét dọn, nhưng bọn họ sẽ không tự tiện động vào vật phẩm tư nhân trong nhà, mà trong nhà gần đây cũng không có ai tới...
Tống Thì Ngộ bỗng nhiên dừng bước.
... Không, có một người gần đây vừa mới tới.
Tống Thì Ngộ trầm mặt lấy điện thoại di động ra bấm gọi Kỷ Phồn Âm, nhưng mới đánh chuông một giây đồng hồ, anh đã lập tức dập máy.
Dù thật sự là Kỷ Phồn Âm lấy đi, thì nên dùng lý do gì để trách cô ta?
Với cả, một cái vòng tay đã hỏng, tại sao anh lại muốn đòi lại?
Kỷ Phồn Âm có thích anh hay không, tại sao anh phải để ý?
...
Lúc đang ở nhà làm cơm tối, Kỷ Phồn Âm nhận được điện thoại của Tống Thì Ngộ.
Cô thờ ơ đóng nồi cơm lại, cầm điện thoại di động lên: "Chào anh?"
"Lúc ở nhà tôi, có phải cô đã động vào vật phẩm tư nhân của tôi đúng không?" Tống Thì Ngộ chất vấn, "Trong khi tôi không cho phép?"
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Chỉ là mang một chút rác rưởi từ nhà anh đi mà thôi, làm sao vậy, trong đó có vật gì rất quan trọng với anh sao?"
Tống Thì Ngộ: "..."
"Chắc không có đâu." Kỷ Phồn Âm thoải mái chặn hết tất cả đường lui của anh ta, "Yên tâm, lúc ném tôi đã kiểm tra rồi, chắc chắn đều là đồ mà anh sẽ vứt bỏ."
Vòng tay rõ ràng đã bị dẫm đạp, hỏng hóc rất lớn, ngày đó có lẽ Tống Thì Ngộ tức giận không ít.
Việc anh ta nhặt về mà không ném đi thực sự khiến cho Kỷ Phồn Âm có chút kinh ngạc.
Tống Thì Ngộ: "..."
Kỷ Phồn Âm hảo tâm nhắc nhở anh ta: "Hay là anh nói cho tôi biết đó là cái gì, để tôi thử xem có thể nhớ lại hay không?" Chỉ cần anh có mặt mũi nhắc tới.
Tống Thì Ngộ không nói một lời cúp điện thoại.
Kỷ Phồn Âm để điện thoại di động xuống cái nồi vừa mới cho đồ ăn ra, lại nhận cuộc điện thoại kế tiếp gọi tới: "Chào Sầm tiên sinh... Ngày mai ăn cơm trưa sao? Được, làm phiền anh gửi địa chỉ cho tôi."
Ai nha, nghiệp vụ quá tốt rồi.