Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 30

Sầm Hướng Dương đã chuẩn bị kỹ càng để đi gặp Kỷ Phồn Âm.

Mặc dù Tống Thì Ngộ không muốn nói thật, nhưng từ thái độ và lời nói vẫn để lại dấu vết mà lần theo, Sầm Hướng Dương thoáng cân nhắc một chút thì đã có phỏng đoán.

Thí dụ như, Tống Thì Ngộ phản ứng khá là mạnh với cái từ "Thế thân" này.

Lại ví dụ như, Tống Thì Ngộ đang một mực nghĩ cách ngăn cản anh lấy được phương thức liên lạc của Kỷ Phồn Âm.

Sầm Hướng Dương không ngại phiền, quấy rối Tống Thì Ngộ mấy lần, cuối cùng cảm thấy mình đã lấy được chân tướng chính xác.

―― Giữa Tống Thì Ngộ và Kỷ Phồn Âm hình như đang thực hiện một cuộc giao dịch không mấy sạch sẽ.

Trước đây Sầm Hướng Dương chưa hề nghe đến cái tên Kỷ Phồn Âm, cho dù anh là người theo đuổi Kỷ Hân Hân thì cũng chỉ nghĩ cô ấy là con một.

Với cả chính Kỷ Hân Hân cũng chưa từng nhắc đến việc mình còn có một người chị gái sinh đôi.

Sầm Hướng Dương lại dành chút thời gian đi đến đại học Lâm Hồ tìm mấy học đệ học muội để nghe ngóng, ngoài ý muốn phát hiện Kỷ Phồn Âm trong miệng bọn họ và Kỷ Phồn Âm ngày đó anh ta nhìn thấy gần như không phải cùng một người.

Trong truyền thuyết, Kỷ Phồn Âm là một cô gái đáng thương, u ám lại quái gở, nhưng Kỷ Phồn Âm mà Sầm Hướng Dương quen biết lại không hề dính dáng gì đến hai từ "U ám", "Quái gở" này.

Trong truyền thuyết, nghe nói " Kỷ Phồn Âm" rất xấu, thậm chí còn không dám lộ mặt ra, nhưng Sầm Hướng Dương chỉ nhớ tới ngày đó nhìn thấy Kỷ Phồn Âm thì hàm răng liền bắt đầu ngứa.

Trong truyền thuyết, Kỷ Phồn Âm thích Tống Thì Ngộ, Tống Thì Ngộ thích Kỷ Hân Hân, Kỷ Hân Hân lại vô ý với Tống Thì Ngộ, ba người tạo thành một tuyến tình cảm phức tạp; nhưng Sầm Hướng Dương nhìn thế nào cũng không nhìn ra được là Kỷ Phồn Âm thích Tống Thì Ngộ, đành phải phỏng đoán là cô ta giấu quá sâu.

Một phen nghe ngóng xong, Sầm Hướng Dương cảm thấy mình như mới nghe phải một đống tin giả.

Anh thậm chí còn lặng lẽ tiếc nuối khi Kỷ Phồn Âm không phải là cô gái đáng thương như trong truyền thuyết kia, tính cách như thế thì dễ khống chế hơn nhiều.

Muốn thành công giao dịch được với đóa hoa hồng có gai này, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ nghệ thuật và dụ dỗ.

Sầm Hướng Dương bỏ ra chút thời gian chuẩn bị xong lí do để thuyết phục Kỷ Phồn Âm rồi mới gọi điện thoại cho cô, mặc dù trễ mất mấy ngày, nhưng anh tin tưởng mình chỉ cần uy hiếp và dụ dỗ một chút thì nhất định có thể khiến cho Kỷ Phồn Âm đồng ý nhận lời đề nghị của anh.

Lúc ngồi ở trong nhà hàng hẹn trước chờ đợi Kỷ Phồn Âm, Sầm Hướng Dương không nhanh không chậm, tâm trạng vui vẻ tìm cuốn « Hiệu ứng Lucifer » để độc, thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian.

Anh sẽ tha thứ nếu Kỷ Phồn Âm đến trễ.

Bởi vì cô đã sắp trở thành vật sở hữu của anh.

Nhưng sớm hơn thời gian ước định tận ba phút, Kỷ Phồn Âm đã tới nhà hàng rồi.

Cô đi theo nhân viên phục vụ đi đến bàn bên cạnh, rủ mắt xuống nhìn cuốn sách trong tay Sầm Hướng Dương, khóe miệng hiển hiện nụ cười: "Thí nghiệm nhà tù Stanford. Anh muốn thay đổi người nào à?"

Câu nói này đã trực tiếp phơi bày bản chất của cuốn sách, tuyệt đối không phải giả bộ, làm động tác đứng dậy của Sầm Hướng Dương cũng bị chậm một chút.

« Hiệu ứng Lucifer » và thí nghiệm nhà tù Stanford không phải là không phổ biến, nhưng nếu như không có chuyên môn thì người biết đúng là không nhiều lắm.

"Chỉ lấy từ trên giá sách ra tùy tiện đọc thôi, vừa mới bắt đầu đọc," Sầm Hướng Dương điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, anh cười nói, "Nhưng mà đọc xong rồi, tôi lại cảm thấy, nếu con người có thể bị điều kiện thay đổi như vậy thì rất là thú vị."

Kỷ Phồn Âm không muốn tiếp tục thảo luận với anh ta về vấn đề này nữa, gật gật đầu ngồi xuống: "Chờ lâu không?"

"Tôi cũng vừa mới đến." Sầm Hướng Dương thân sĩ nói, đưa menu cho Kỷ Phồn Âm, "Hôm nay tôi có chút việc muốn nói với cô... Trước tiên chọn đồ ăn rồi chầm chậm nói? A, tôi mời."

Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày, quả nhiên không chút do dự gọi hai món ăn giá cả không ít, lại chọn ly đồ uống khá là đắt đỏ dùng tên khá là văn nghệ, cũng không biết là có cái gì trong đó.

Sau khi nhân viên phục vụ xác nhận xong tên món ăn rồi rời đi, Sầm Hướng Dương mới nhấc ấm lên rót một chén trà lúa mạch cho Kỷ Phồn Âm: "Sau ngày đó tôi vẫn luôn bận bịu, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian gặp mặt."

Kỷ Phồn Âm nhận lấy, nói tiếng cám ơn: "Bận chuẩn bị phim mới à?"

"Đúng, giai đoạn trước đã chuẩn bị kha khá rồi, nhưng trước khi phim khai mạc phải xác định rất nhiều thứ khác... Tựa như ngạn ngữ nói đó, binh mã chưa động, lương thảo đi trước." Sầm Hướng Dương đặt ấm nước pha lê sang một bên, tỉ mỉ chuyển chủ đề của mình sang phương hướng đã sớm chuẩn bị tốt.

"―― Nói đến đúng là có chút trùng hợp, nửa năm trước, bộ phim mà tôi quyết định quay cũng vừa hay là một bộ phim về một đôi anh em sinh đôi, có phải rất trùng hợp hay không?" Anh ta nói cứ như là vô ý mà thôi.

Kỷ Phồn Âm nhíu lông mày, cảm thấy hứng thú ra hiệu anh ta nói tiếp.

Sầm Hướng Dương thoáng nhíu mày, anh ta cảm thấy biểu tình mà Kỷ Phồn Âm vừa mới làm không phải là thứ mà Kỷ Hân Hân sẽ làm, quá ngả ngớn quá tùy ý.

Kỷ Hân Hân phải tốt đẹp hơn, vô hại, trong sáng chân thật thì mới đúng.

"... Nội dung kịch bản đại khái là, một đôi anh em song sinh thất lạc nhiều năm chưa từng gặp mặt, anh trai làm công việc cảnh sát rất danh giá, em trai thì chỉ là người bình thường không có việc làm cũng không có chỗ ở cố định. Có một ngày, em trai bất ngờ trông thấy người anh trai giống mình y như đúc bị kẻ địch gi.ết ch.ết, em trai ngấp nghé địa vị và người yêu của anh trai, trộm đồ và vật phẩm tùy thân của anh trai, trở lại nhà anh trai, thay thế thân phận anh trai bắt đầu ngụy trang sinh hoạt."

Kỷ Phồn Âm cầm cái chén lên, thờ ơ lắng nghe, trong lúc đó còn nhẹ khẽ nở một nụ cười.

Nụ cười này lại hơi giống Kỷ Hân Hân rồi.

Sầm Hướng Dương hơi mất bình tĩnh.

Muốn nhanh chóng có được cô trong tay.

Chờ Sầm Hướng Dương ngừng nói, Kỷ Phồn Âm mới hỏi: "Cuối cùng em trai có bị vạch trần không?"

"Vậy phải chờ phim chiếu lên thì mới công bố được." Sầm Hướng Dương thu liễm tâm tư, nửa đùa nửa thật thừa nước đục thả câu.

"Không vạch trần thì không ổn rồi." Kỷ Phồn Âm trực tiếp nói, "Không có nguy cơ này thì bộ phim sẽ mất đi một nửa lực hấp dẫn."

"Nhưng cô không cảm thấy mở đầu câu chuyện này rất thú vị sao?" Sầm Hướng Dương hỏi, "Tôi hơi hiếu kì, cô và em gái cô cũng là sinh đôi, các cô liệu có hay chơi trò đóng vai đối phương hay không?"

Anh chưa nhận được câu trả lời, bởi vì đúng lúc phục vụ viên bưng món ăn đầu tiên lên.

Chờ phục vụ viên đi ra, Kỷ Phồn Âm mới trả lời: "Tôi cũng rất tò mò, nhưng mà chúng tôi không chơi trò chơi này."

"Tôi còn tưởng rằng bởi vì sinh đôi có vẻ ngoài giống nhau thì đều sẽ thích chơi trò chơi 'Đoán xem ai là ai' chứ." Sầm Hướng Dương tiếc nuối thở dài.

―― Anh thực sự có chút tiếc nuối, bởi vì Kỷ Phồn Âm quả nhiên là khó mà mắc câu giống như trong tưởng tượng của anh, quả thật là tảng đá khó gặm.

Nhưng Sầm Hướng Dương nhất định phải có được cô.

Thế là anh suy tư, đổi sang phương thức khác: "Ngày đó Tống Thì Ngộ nói với tôi chuyện chị em các cô. Haizz... Nghe nói chú dì có chút thiên vị?"

Kỷ Phồn Âm vốn đang nghiêm túc, liền ngừng lại.

Cô giương mắt nhìn Sầm Hướng Dương một chút, cười nói: "Sầm đạo diễn, đều là người trưởng thành rồi, nói như vậy thực sự lãng phí thời gian đó?"

Sầm Hướng Dương bị cô chẹn họng hai giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Xem ra cô là người thông minh. Chuyện của cô tôi đã nghe nói qua, giữa cô và Hân Hân, cha mẹ cô chỉ sủng ái Hân Hân, còn cô ở nhà chỉ là người vô hình, giống như bọn họ chỉ có một cô con gái... Tôi nói có đúng không?"

"Đúng." Kỷ Phồn Âm lơ đãng gật gật đầu.

Sầm Hướng Dương phát hiện cô đã lấy đi miếng thịt lớn nhất mềm nhất trên thân cá đi rồi: "..."

Anh dừng một chút mới tiếp tục nói tiếp: "Chẳng lẽ cô không muốn trở thành Kỷ Hân Hân, nhận hết sủng ái hay sao?"

Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta: "Không, tôi chỉ muốn nằm trong bảng xếp hạng người giàu mà thôi, không nhiều, mười tỷ... À không, 9,8 tỷ là đủ rồi."

Sầm Hướng Dương híp híp mắt, khinh mạn hỏi: "Mặc dù ngoài miệng cô phủ nhận, nhưng không phải cô cũng bí mật làm chuyện như vậy với Tống Thì Ngộ hay sao? Hay là... Tống Thì Ngộ có thể, còn người khác thì lại không được?"

"Người nào khác?"

"Tôi."

Mặt Kỷ Phồn Âm không có một tia bất ngờ nào, cô nâng cằm lên hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Cái này đối với cô cũng là chuyện tốt mà." Sầm Hướng Dương chắc chắn nói, "Tôi và cô đều thỏa mãn nhu cầu, cô thì vui vẻ khi được thay thế em gái của cô, mà tôi cũng có thể lấy được ở chỗ cô cảm giác thỏa mãn mà tôi muốn."

"Anh nói sai rồi." Kỷ Phồn Âm lắc đầu, "Hẳn là phải nói như vậy: Là tôi có thể cho anh cảm giác thỏa mãn mà anh muốn, nhưng tôi cũng có thể từ đó lấy được thứ tôi muốn."

"Có cái gì không giống?" Sầm Hướng Dương xem thường hỏi lại.

"Cái tôi muốn không phải là được thay thế người khác, " Kỷ Phồn Âm nói, "Cái tôi muốn rất là đơn giản."

Nhận ra quyền chủ động cuộc đối thoại đang dần dần rời xa hướng của mình, Sầm Hướng Dương không khỏi bắt đầu trở nên nôn nóng: "... Là cái gì?"

"Sầm đạo diễn mời diễn viên, cũng cần trả tiền đúng không?"

"..." Sầm Hướng Dương trầm mặc vài giây đồng hồ, bắt đầu hiểu được ý tứ trong lời nói của Kỷ Phồn Âm, anh không tin hỏi lại, "Cô cần tiền?"

Không, không không không. Tại sao Kỷ Hân Hân có thể liên quan đến tiền được!

"Không được sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại.

Sầm Hướng Dương lại đột nhiên cảm thấy Tống Thì Ngộ có chút đáng thương: "... Tống Thì Ngộ cũng cho tiền?"

Kỷ Phồn Âm khoanh tay, dùng tay ra hiệu: "Không thể trả lời."

Sầm Hướng Dương: "..."

Anh ta luôn cảm thấy hướng đi cuộc đối thoại hôm nay không giống trong tưởng tượng của anh ta lắm, nhưng mà kết quả đàm phán thì lại không quá chênh lệch.

Chí ít song phương đã rất là bình tĩnh trao đổi ý kiến, và cũng dự định tiến hành giao dịch, bữa cơm này coi như thành công.

Nhưng đến tận khí Sầm Hướng Dương quét thẻ tính tiền thì vẫn có cảm giác không đúng chỗ nào đó.

Mãi đến khi trông thấy mấy người đứng ở cách nhà hàng không xa đang phát tờ rơi "Tìm hiểu về bơi lội kiện thân ", Sầm Hướng Dương mới phản ứng được.

―― Mục đích của Kỷ Phồn Âm là muốn kiếm tiền sao? Đã vậy còn dụ được đối tượng tự dâng mình đến, chắc chắn là còn hung ác hơn phòng tập thể thao gấp trăm lần.

Kỷ Phồn Âm vừa mặc áo khoác vừa hỏi anh ta: "Có muốn xem đồng hồ thu phí không?"

"..." Sầm Hướng Dương cảm thấy mình dần giống như con dê béo bị để mắt tới rồi.

Nhưng đề nghị lại là anh ta nói ra trước.

Hơn nữa anh ta đúng là muốn có thể tạm thời xua đi nỗi cô đơn khó chịu này.

Thế là Sầm Hướng Dương híp mắt cười nói: "... Chỉ cần cô đáng giá."

...

Hai người chia tay không được bao lâu, Sầm Hướng Dương đã nhận được cái gọi là đồng hồ thu phí của Kỷ Phồn Âm.

Đầu tiên anh xem thời gian cuối cùng sửa chữa văn kiện, phát hiện gần đây vừa mới biên tập qua.

Gần đây bởi vì chuyện gì mà sửa chữa vậy?

Sầm Hướng Dương suy đoán mở văn kiện ra, bị mấy cái quy tắc vô cùng chi tiết trong đó đánh thẳng vào ánh mắt.

Mới nhìn qua trông giống như là quy định của một công ty thực sự vậy.

Trong khi cái phần vốn phải được tô đậm, gạch chân lại quy củ núp ở giữa các văn tự, giả bộ như là vô cùng vô hại.

Sầm Hướng Dương nhìn tiêu chuẩn thu phí một giờ mười vạn: "..."

Giá tiền này bằng thuê minh tinh tuyến một luôn rồi, Tống Thì Ngộ thật sự trả giá bằng tiền hay là bằng thân thể vậy?

Bình Luận (0)
Comment