Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 31

Gửi đồng hồ thu phí cho Sầm Hướng Dương xong, Kỷ Phồn Âm duỗi lưng một cái trên cái ghế công thái học vừa mua.

Chỉ trông cậy vào Tống Thì Ngộ thì vẫn chưa được, cũng phải tự nghĩ biện pháp phát triển các khách hàng khác.

Hiện tại Tống Thì Ngộ hơi lười biếng, cho đến tận giờ này cũng mới chỉ giới thiệu một vị khách là Bạch Trú cho cô.

Dựa theo "Tương lai", rõ ràng lúc này anh ta phải giới thiệu đến bốn người rồi!

Người đàn ông này thật sự là không trông cậy vào được.

Kỷ Phồn Âm lắc đầu khép màn hình lại, thoải mái vươn mình nằm trên ghế sa lon xem phim, viết xong đánh giá phim mới đi ngủ.

Với thu nhập tạm thời của mình, cô cũng không cần phát sầu nữa rồi―― mấy tuần sử dụng cảm giác, rất rõ ràng, phần "Tình cảm" mới đúng là phần cần để ý.

Bất luận là người xa lạ, hay là người quen biết, chỉ cần có chút cảm xúc với Kỷ Phồn Âm thì đều sẽ bị tính vào bên trong.

Sau một quãng thời gian hoạt động xã hội, ở chỗ mà Kỷ Phồn Âm không biết, những sự dao động cảm xúc kia cũng được thu thập rất nhiều.

Dù không trong lúc phục vụ thế thân, chỉ cần trong lòng mấy người kia có tồn tại cảm xúc đủ cao, chỉ cần bọn họ nhớ tới cô thì cũng đủ để nhập vào rồi.

Huống chi mọi người còn rất tự giác.

Kỷ Phồn Âm mở【 Cám dỗ trở về nhà 】ra nhìn mục chi tiết, load lại hai lần cuối cùng cũng nhìn thấy mục tâm lý hoạt động của Sầm Hướng Dương.

Nhưng mà Sầm Hướng Dương và Tống Thì Ngộ vẫn không thể so với nhau, gần đây cảm xúc của Tống Thì Ngộ trầm bổng chập trùng, Kỷ Phồn Âm chỉ nhìn giấy tờ cũng có thể miêu tả đại khái ra vở kịch diễn ra ở trong lòng của anh ta.

Cô không ngờ chuyện mình biểu đạt ra là không còn yêu thích anh ta nữa lại làm cho Tống Thì Ngộ chấn động lớn như thế.

Rõ ràng còn đang tiến lên.

Nhất định là do tâm lý của Tống Thì Ngộ quá mức yếu ớt.

Kỷ Phồn Âm kiểm kê xong thu nhập một ngày, lại nhìn lướt qua thanh tiến độ.

Mục tiêu mười tỷ đã hoàn thành hơn hai trăm triệu.

Thanh tiến độ dài dằng dặc đã dần có thể trông thấy một chút xíu nhúc nhích, cho thấy hi vọng thực sự.

Con đường kiếm tiền dần dần đã đi đến quỹ đạo, mười tỷ cũng sẽ không còn quá xa nữa.

Kỷ Phồn Âm rất là thoải mái, đang chuẩn bị để điện thoại di động xuống đi ngủ, thì giọng nói của Kỷ Hân Hân đột nhiên truyền ra.

Thực sự là khó hiểu, Kỷ Phồn Âm cũng không hiểu tại sao Kỷ Hân Hân cứ mỗi ba ngày lại gọi điện thoại cho mình một lần, giống như là công việc được lập trình sẵn vậy, cô ta chưa hề quên một lần nào.

Có đôi khi Kỷ Phồn Âm không nhận, Kỷ Hân Hân cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ dùng văn tự để lại vài câu nói, ba ngày sau lại tiếp tục gọi.

Rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì?

Kỷ Phồn Âm vuốt cái nút trên màn hình nhận cuộc điện thoại: "Alo?"

"Chị gái." Giọng nói của Kỷ Hân Hân lập tức truyền ra, "Em bây giờ đang ở tháp Eiffel, phong cảnh nơi này rất đẹp, em cũng muốn cho chị cùng nhìn."

Kỷ Phồn Âm ngáp một cái: "Chụp ảnh gửi vào vòng bạn bè đi, khi nào chị dậy thì sẽ cho em một like."

"Chị gái, gần đây chị có khỏe hay không?" Kỷ Hân Hân như thường lệ hỏi thăm, "Em nghe mẹ nói, gần đây chị đang làm việc rồi? Chị làm công việc gì vậy?"

"Chỉ đạo tình cảm."

Kỷ Hân Hân sửng sốt một chút: "A... Đó là công việc chị yêu thích sao?"

"Tạm được, khách hàng tương đối khó tính, nhưng mà đều là công việc, ngoài thời gian làm việc thì chị không có liên quan gì đến bọn họ cả."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy thực tình không quan trọng.

Cô cũng không biết mình sẽ dây dưa với những khách hàng này bao lâu, nói không chừng có khách hàng còn bị hố, chuyện này cũng khó nói.

Kỷ Hân Hân lại dùng giọng điệu giống như là nói việc nhà nói vài câu thường ngày với Kỷ Phồn Âm, cuối cùng lơ đãng nhắc tới: "Chị, gần đây chị có gặp Thì Ngộ hay không? Em luôn cảm thấy tâm tình của anh ấy không tốt lắm, nhưng em hiện tại ở xa quá... cũng không thể trực tiếp hỏi anh ấy mấy chuyện này."

Kỷ Hân Hân nói đến phần sau, giọng nói hơi có chút lúng túng.

"Gặp rồi." Kỷ Phồn Âm thuận miệng đáp, "Anh ta đã ở cái tuổi này rồi, có chút bí mật của mình không kỳ quái?"

"Em hơi lo lắng cho anh ấy..." Kỷ Hân Hân than thở, "Đáng tiếc, em ở xa như vậy, em vốn còn muốn hỏi chị, em cảm thấy chắc là chị phải biết một vài điểm gì đó."

Kỷ Phồn Âm a lên một tiếng, cảm thấy mình cũng nên nói một tiếng với Kỷ Hân Hân về chuyện mình đã vạch rõ tình cảm với Tống Thì Ngộ.

―― Tránh cho Kỷ Hân Hân cứ nhắc đến Tống Thì Ngộ với cô, thật là phiền.

Người nào làm nghề cũng đều có chung một nguyện vọng: Đó là sau khi tan tầm không muốn nghe thấy bất luận từ nào có liên quan đến công việc.

"Tống Thì Ngộ" chính là một từ có liên quan đến công việc.

"Chị đã không còn hứng thú với Tống Thì Ngộ nữa rồi, " Kỷ Phồn Âm thoải mái nói, "Chuyện của anh ta hiện tại không liên quan đến chị nữa."

Phía Kỷ Hân Hân yên tĩnh hơn nửa ngày, chỉ còn âm thanh loáng thoáng truyền đến từ cảnh vật chung quanh và giọng nói chuyện của người khác.

"Không thích?" Hồi lâu, Kỷ Hân Hân mới nhẹ giọng hỏi, "Có phải là bởi vì em sai hay không? Bởi vì Thì Ngộ thổ lộ với em, nên chị mới cảm thấy..."

"Không." Kỷ Phồn Âm dứt khoát phản bác suy đoán của cô ta, "Thích và không thích cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trước kia chị thích Tống Thì Ngộ, không có nghĩa cả một đời đều phải thích anh ta."

"...Vậy à, " Kỷ Hân Hân lại hỏi, "Vậy người chị thích là ai?"

"Chị hiện tại chỉ quan tâm công việc và kiếm tiền." Kỷ Phồn Âm lười suy đoán hiện tại trong đầu Kỷ Hân Hân đang nghĩ cái gì, "Về chuyện đàn ông, đợi đến khi chị công thành danh toại thì sau này hãy nói."

Trước khi có tâm tư yêu đương, chí ít phải hoàn thành mục tiêu mười tỷ cái đã.

Sau đó... Xem xem làm cách nào mới có thể trở lại thế giới của mình, rồi mới cân nhắc chuyện lâu dài hơn.

"Thật sao." Kỷ Hân Hân vừa cười vừa nói, "Nghe giọng nói của chị hình như cũng không quá khó chịu, như vậy em an tâm rồi. Chị gần đây kết được người bạn mới nào sao? Chị kể cho em đi."

"Chị cũng đâu có thất tình, cần gì bạn an ủi?" Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ, "Chị muốn ngủ."

"Chị ngủ ngon nhé." Kỷ Hân Hân dừng một chút, còn nói, "Hai tháng sau em sẽ về nước, chỗ em cho nghỉ Giáng Sinh, có thể trở về hai tuần qua năm mới, chị có đồ vật nào muốn mua không? Khi nào trở về em giúp chị mang về."

"Không có gì, em ở bên kia sống vui vẻ là được rồi." Tốt nhất là nuôi thêm mấy con cá nữa, nói không chừng chị còn có thể dùng đến.

"... Em hiểu rồi."

Trước khi hai người cúp điện thoại, Kỷ Hân Hân cảm khái nói: "Cảm thấy từ sau khi em xuất ngoại chị thay đổi rất nhiều, rất muốn được gặp lại chị."

Kỷ Phồn Âm đáp lại rồi liền dập máy, đặt điện thoại lên cái bệ trên đầu giường, đeo bịt mắt hơi nước lên ngủ say sưa.

...

Một bên khác địa cầu, Kỷ Hân Hân như có điều suy nghĩ v.uốt ve điện thoại di động của mình.

Kỷ Phồn Âm thay đổi quá đột nhiên, mấy lời tấn công hữu hiệu lúc trước bây giờ không còn có bất kỳ tác dụng nào nữa, việc này làm cho Kỷ Hân Hân có hơi lo lắng.

Còn nữa, sau khi đến nước Pháp, rời quá xa tổ quốc, Kỷ Hân Hân luôn cảm giác mình đã mất đi khống chế với rất nhiều chuyện.

Người liên hệ chỉ trong thời gian thật ngắn đã tăng gấp đôi, nếu Kỷ Hân Hân lại phải bắt đầu lại từ đầu một xã hội nhân tình nhỏ thì khá là phí sức.

Sau đó, một bậc thầy quản lý thời gian như Kỷ Hân Hân lại cảm giác mình bị người ta đâm sau lưng.

―― Đầu tiên là Bạch Trú đột nhiên không muốn chơi game với cô nữa.

Kỷ Hân Hân từng hoài nghi là vì hành vi mạo hiểm mang theo một lốp xe dự phòng khác của mình chơi game cùng cậu ta đã bị bại lộ, nhưng cô cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy sách lược của mình rất thoả đáng, khả năng bị phát hiện không lớn.

Cô giải thích với lốp xe dự phòng nước Pháp rằng Bạch Trú là em trai của cô, cô muốn chơi game cùng em trai. Mỗi lần nói chuyện, với lốp xe dự phòng nước Pháp thì cô nói trực tiếp luôn, còn với Bạch Trú thì dùng mic, ấn phím để nói, hai bên sẽ không thể nghe thấy nhau.

Trùng hợp vào cái đêm mà thái độ của Bạch Trú thay đổi, Kỷ Hân Hân cũng nhận được tin nhắn của Sầm Hướng Dương, nghe được chuyện của Bạch gia từ miệng anh ta.

Cho nên cô lý trí chuyển hướng sang một phỏng đoán rất hợp lý: nguồn gốc khiến thái độ Bạch Trú thay đổi hẳn là vì gia đình đột nhiên xuất hiện biến cố.

Sau đó, Kỷ Hân Hân đã tốn không ít thời gian để dỗ dành Bạch Trú, cô cũng không muốn trong lúc không cẩn thận liền mất đi con cá lớn nhất trong biển này.

... Mấy người khác không nói, Kỷ Hân Hân thực sự khá là thích Bạch Trú.

Khuôn mặt Bạch Trú là kiểu mà cô thích, đương nhiên tốt nhất là phối hợp với tính cách của Tống Thì Ngộ.

... A, đương nhiên là cái tính cách mà Tống Thì Ngộ thể hiện ra với cô.

Nhưng mà nói đến Tống Thì Ngộ, biến hóa của anh ta là lớn nhất.

Lúc Kỷ Hân Hân vừa mới xuất ngoại, Tống Thì Ngộ vì mới bị cô cự tuyệt, lúc nào cũng thất hồn lạc phách, Kỷ Hân Hân cố tình để khoảng thời gian này kéo dài một chút, tránh cho Tống Thì Ngộ cắn ngược.

Nhưng thời gian càng kéo dài thì lực chú ý của Tống Thì Ngộ cũng không biết thế nào lại bị dời đi.

Gần đây, Kỷ Hân Hân thậm chí còn cảm thấy Tống Thì Ngộ lúc nói chuyện với cô thường xuyên thất thần, không còn đáp lại nhanh chóng như trước nữa.

Nhưng mỗi lần nói bóng nói gió hỏi Tống Thì Ngộ có phải có biến cố gì hay không, đối phương đều trả lời qua loa cho xong chuyện.

Kỷ Hân Hân cũng không phải người ngu, cô lập tức ý thức được có một vài chuyện cô không biết đã xảy ra, chỉ là Tống Thì Ngộ không muốn nói cho cô biết.

Cuối cùng chính là sự chuyển biến to lớn trong tính cách của Kỷ Phồn Âm.

Mẹ Kỷ không chỉ một lần gọi điện thoại cho Kỷ Hân Hân phàn nàn việc Kỷ Phồn Âm biến chất và phản nghịch, Kỷ Hân Hân vừa an ủi bà, vừa cảm thấy chuyện này không giống chuyện một Kỷ Phồn Âm khúm núm nhát gan khiếp nhược trước kia sẽ làm ra được.

Kỷ Hân Hân duy trì ba ngày gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm một lần, là vì thói quen của cô, cũng là vì mục đích quan sát.

Ba người thay đổi chồng chất lên nhau, khiến Kỷ Hân Hân cuối cùng cũng quyết định, cô phải nhân cơ hội về nước một chuyến.

Cô đã nhận ra được là đã xảy ra chuyện, nhưng nếu như không tận mắt nhìn thấy, cô cũng không cách nào phán đoán được và đưa ra quyết sách.

"Hi vọng không phải trường hợp bết bát nhất?" Kỷ Hân Hân mua xong vé máy bay, đánh dấu lên trên lịch ngày, nhìn đồng hồ, thăm dò gửi cho Tống Thì Ngộ một tin: 【 Thì Ngộ, đã ngủ chưa? Em nhìn thấy thương hiệu mà anh thích mới ra kiểu mới, chi nhánh ở nước Pháp là nơi đầu tiên bán cái đó, em giúp anh gửi về nhé? 】

...

Tống Thì Ngộ nằm ở trên giường không cách nào ngủ được, nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng.

Anh vô thức lấy điện thoại qua.

Người gửi tin là Kỷ Hân Hân.

Tống Thì Ngộ thở phào một cái, kinh ngạc khi mình lại không cảm thấy quá là vui mừng.

Anh mở khung chát nhìn thoáng qua tin nhắn Kỷ Hân Hân gửi tới, trầm mặc một lát, không lập tức trả lời.

Thương hiệu mà Kỷ Hân Hân nói đúng là loại mà Tống Thì Ngộ thích, chỉ cần ra hàng mới thì đều sẽ có người của chi nhánh đó liên hệ với anh.

... Mà cái vòng tay hỏng trong tủ quần áo của anh đột nhiên mất tích cũng là nhãn hiệu này.

Thậm chí gần đây chỉ cần nghe thấy tên nhãn hiệu này, Tống Thì Ngộ đều sẽ nhanh chóng nhớ tới câu nói ngày đó của Kỷ Phồn Âm "Người tôi thích ư... Hiện tại không có", sau đó không hiểu sao anh ta lại vô cùng nóng nảy,

【 Hân Hân: Chiếc vòng này có kiểu dáng nhẹ nhàng, em cảm thấy anh mà đeo thì sẽ rất đẹp. Không đắt lắm đâu, em mua tặng anh nhé, coi như là quà xin lỗi. 】

Tống Thì Ngộ ngồi dậy, chỉnh đi sửa lại mấy lần mới đáp lại Kỷ Hân Hân: 【 Em không cần tốn tiền mua nó đâu, anh không thích đeo trang sức khác ngoài đồng hồ trên tay. 】

Lần đầu tiên anh cự tuyệt đề nghị của Kỷ Hân Hân.

Bình Luận (0)
Comment