Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 32

Vận khí của Sầm Hướng Dương không tốt lắm.

Khi anh quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm, Kỷ Phồn Âm lại đang chơi game với Bạch Trú.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy bảng câu hỏi trước đó mình điều tra quả nhiên vẫn không quá hoàn thiện, ví dụ như trong đó không có bao gồm trình độ chơi game của Kỷ Hân Hân.

Khi Kỷ Phồn Âm cùng Bạch Trú chơi xong một ván ăn gà* (đại khái là chiến thắng trò chơi), Bạch Trú trầm mặc một lát.

Cậu ta nói: "Trình độ chơi game của chị không phải như vậy."

Kỷ Phồn Âm mới đột nhiên hiểu ra.

Chơi ngu cũng là một loại năng lực quan trọng, nếu không làm sao có thể giúp khách hàng trải nghiệm kh.oái c.ảm gánh người khác chứ?

Kỷ Phồn Âm cảm thấy đây là sơ xuất trong công việc, liền quyết định giảm một nửa thời gian chơi trò chơi thời gian này cho Bạch Trú.

Gần đây Bạch Trú giống như thay đổi từ một thiếu niên hăng hái thành một game thủ, lúc nào cũng gọi Kỷ Phồn Âm đến nhà chơi game nấu cơm ăn cơm, xong việc thì Kỷ Phồn Âm liền đi.

Chỉ là trước kia đều là Bạch Trú chơi game Kỷ Phồn Âm nấu cơm, hôm nay thì lại là hai người cùng nhau chơi game.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình giống như đã biến thành một bảo mẫu vừa có thể làm cơm vừa có thể chơi game, đã vậy còn phải làm món ăn đặc biệt và chơi game ngu vừa đủ nữa.

Nhưng mà chỉ cần khách hàng trả tiền thì không có vấn đề gì hết.

Lại là một ván "Trù Trù, có người đánh chị" "Em đang ở đâu?" "Chị cũng không biết đây là nơi nào", sau khi trò chơi kết thúc, Kỷ Phồn Âm cầm túi rác đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên bị Bạch Trú gọi lại.

Gần đây mỗi lần khi phục vụ kết thúc, Bạch Trú sẽ lập tức hẹn trước lần tiếp theo, Kỷ Phồn Âm cảm thấy lần này chắc là cũng giống vậy: "Chuyện gì?"

"... Tôi muốn đi ra ngoài du lịch một chuyến, ngày mốt lên đường." Bạch Trú nói.

Kỷ Phồn Âm "?" một chút, rút ra từ trong lời nói của cậu ta hai ý có khả năng xảy ra.

Hoặc là Bạch Trú có ý là cậu ta muốn rời khỏi đây một quãng thời gian, tạm thời không cần liên hệ nữa, hoặc là Bạch Trú đang thông báo là cô chuẩn bị có một chuyến công tác.

Đi công tác á... Quá phiền toái.

Kỷ Phồn Âm hơi muốn cự tuyệt.

"Đi một tuần, cô đi cùng tôi." Bạch Trú dừng một chút, nhấn mạnh, "Ở hai gian phòng."

"Không được, trong nhà của tôi còn có mấy con cá cảnh nhiệt đới mỗi ngày đều phải cho ăn." Kỷ Phồn Âm thuận miệng tìm một lý do từ chối cậu ta.

Bạch Trú: "..." Cậu ta nhìn Kỷ Phồn Âm một hồi, nói, "Đúng hai mươi bốn giờ, một ngày năm trăm vạn, một phân tiền cũng không cần cô trả."

Kỷ Phồn Âm bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, liệu mình có bị người trong nhà Bạch Trú để mắt tới hay không.

Gần đây Bạch Trú tiêu xài có hơi dọa người, dùng từ "Tiêu tiền như nước" tuyệt đối không khoa trương.

"Không phải bọn họ cảm thấy tiền mới là quan trọng nhất sao?" Bạch Trú nhún vai, "Nếu thứ bọn họ có thể cho tôi chỉ có tiền, vậy vì sao tôi không dùng nhiều một chút. Bọn họ cũng sẽ không đau lòng đâu."

Kỷ Phồn Âm: "..." Cô cúi đầu tính một cái, trả giá với Bạch Trú, "Tám trăm vạn một ngày."

"Thành giao." Con mắt Bạch Trú không nháy một cái, "Nhưng toàn bộ hành trình đều phải giữ bí mật, không thể để cho bất luận kẻ nào biết cô và tôi đi cùng một nơi."

"Không có vấn đề." Kỷ Phồn Âm khẳng định một câu rồi liền chuẩn bị đi ra ngoài, đứng ở cửa ra vào nhìn một cái, phát hiện bên ngoài dường như đã bắt đầu mưa.

Nhưng mà mưa không lớn, cô đi ra ngoài đi mấy bước đường thì cũng đón xe mà thôi.

Kỷ Phồn Âm vứt rác xong liền đi, Bạch Trú thăm dò nhìn thoáng qua, ở sau lưng gọi cô: "Này, trời mưa."

Kỷ Phồn Âm nhớ tới còn có một việc chưa dặn dò, quay đầu căn dặn cậu ta: "Đúng rồi, cửa phòng làm việc đang mở, nhớ khóa cửa lại."

"... Tôi đưa cô về." Bạch Trú cúi đầu lấy dù ở cửa ra vào.

"Không cần." Kỷ Phồn Âm xua tay, tiêu sái cự tuyệt, nhấn nút xuống thang máy, "Tôi hiện tại không trở về nhà."

Động tác Bạch Trú dừng một chút: "Cô đi đâu?"

Kỷ Phồn Âm nhìn thời gian: "Đi chợ."

Một giờ đến chỗ gặp mặt Tống Thì Ngộ là đủ.

"Đinh" một tiếng, thang máy nhanh chóng đến nơi.

Kỷ Phồn Âm đi vào trong thang máy, tùy ý phất tay với Bạch Trú coi như là tạm biệt, không chờ cậu ta đáp lại đã cúi đầu mở điện thoại gọi xe.

Có lẽ khu chung cư này không có nhiều người ở lắm, phần lớn đều là mua lại rồi để đó không dùng, nếu không thang máy này không thể lúc nào cũng đều ở trạng thái chờ như thế.

Quản lý lầu dưới đã quen với việc Kỷ Phồn Âm xuất hiện ở đây, thấy cô từ trong thang máy đi ra lập tức cầm dù đi lên: "Muốn đi về à?"

"Vâng." Kỷ Phồn Âm thu hồi điện thoại nói tiếng cám ơn, "Không sao, xe đã đến cổng rồi ạ."

"Nhưng cô còn phải ném những thứ này đi nữa?" Nữ quản gia cười chỉ chỉ mấy cái túi nhựa trong tay Kỷ Phồn Âm, "Tôi đưa cô đi rồi quay trở lại, chỉ cần đi một chút xíu mà thôi."

Dù đen của nữ quản gia rất lớn, che cho hai người mà còn dư khá nhiều, bả vai Kỷ Phồn Âm còn không bị dính một giọt nước.

Lúc quay lại, xe đặt đã đứng ở cửa ra vào chờ đợi.

Nữ quản gia cầm dù hộ tống Kỷ Phồn Âm đến bên cạnh xe, có hơi cúi đầu: "Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Kỷ Phồn Âm cảm thấy tiền lương của bà ấy có lẽ cũng rất cao.

Trước khi mở cửa xe, Kỷ Phồn Âm cảm nhận được bên trên lầu kia hình như có một ánh mắt loáng thoáng hướng về phía cô, nhưng lúc cô ngẩng đầu lên lại không trông thấy cái gì.

Xe chậm rãi khởi động rời khỏi chỗ ở cấp cao, Kỷ Phồn Âm ngồi ở băng ghế phía sau nhẹ nhàng mở điện thoại di động, thông báo lập tức như ong vỡ tổ nhảy ra.

Từ sau lần chơi ở công viên, mỗi lần gặp Kỷ Phồn Âm, phản ứng đầu tiên của Bạch Trú đều là tắt điện thoại di động của cô đi, vẻ mặt thậm chí còn có chút đắc ý.

Có lẽ là vì quan hệ của Bạch Trú và Tống Thì Ngộ thực sự không tốt, chỉ một lần nhận điện thoại đã đủ cho Bạch Trú ghi hận tới bây giờ.

Đầu tiên là thông báo quản lý tài sản của ngân hàng, sau đó là thông báo APP phim nhắc có phim mới, tập mới và một cuộc gọi chào hàng... Còn lại chính là mấy cuộc gọi nhỡ của Sầm Hướng Dương.

Kỷ Phồn Âm nhíu mày gọi lại cho anh ta: "Sầm đạo diễn."

"Đang bận à?" Giọng nói Sầm Hướng Dương nghe có chút mập mờ không rõ, xung quanh hình như còn có giọng phụ nữ trêu chọc nói nói.

"Cũng hơi hơi." Kỷ Phồn Âm thẳng thắn, "Cho nên Sầm đạo diễn có thể nói ngắn gọn được không?"

"Cái mà cô gửi tới tôi đã xem qua rồi, " Sầm Hướng Dương ngả ngớn nói, "Số tiền này mặc dù tôi có thể trả nổi, nhưng cũng phải nhìn xem món đồ đó có đáng giá hay không. Ngày mai tôi có chút chuyện, ngày mốt gặp được không?"

"Ngày mốt không rảnh."

"Thứ sáu?"

"Thứ sáu cũng không rảnh."

"... Cuối tuần?"

"Cuối tuần cũng không được, " Kỷ Phồn Âm dứt khoát nói cho anh ta biết, "Một tuần sau tôi đều không rảnh, hay là chờ tôi trở lại rồi hẹn sau?"

Sầm Hướng Dương dừng một chút, cười nhẹ hỏi: "Rốt cuộc cô có thực sự muốn thực hiện mối làm ăn này hay không? Kỷ Phồn Âm."

Ba chữ cuối cùng tên cô nghe mơ hồ không rõ, giống như là không muốn bị người bên cạnh nghe thấy. Nếu như không phải là tên của mình, Kỷ Phồn Âm cũng nghe không rõ.

Kỷ Phồn Âm nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt hỏi lại: "Không, Sầm Hướng Dương, tôi mới phải hỏi là anh có muốn thực hiện mối làm ăn này hay không mới đúng?"

"Có." Giọng nói Sầm Hướng Dương ngược lại không nghe ra tức giận, "Tôi sẽ gọi điện thoại hẹn trước với cô, cô làm xong lập tức gọi lại cho tôi, có thể chứ?"

"Vậy bảng câu hỏi điều tra, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh."

"... Bảng câu hỏi điều tra?"

"Đúng thế. Nó rất quan trọng đối với trải nghiệm của khách hàng trong tương lai, xin nghiêm túc điền."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy Sầm Hướng Dương không phải là kiểu khách hàng điển hình, mọi thứ đều phải căn dặn anh ta hai lần mới được.

Nếu không lỡ như khách hàng khiếu nại, mặc dù quyền giải thích đều ở trong tay bên B, nhưng xử lý khiếu nại cũng là chuyện phiền phức.

Sầm Hướng Dương không tin hỏi lại: "Cô còn làm cả bảng câu hỏi điều tra?"

"Đúng, vô cùng quan trọng, khi nào thấy anh sẽ rõ."

Sự thật thắng hùng biện, cúp điện thoại xong, Kỷ Phồn Âm liền gửi tài liệu thứ hai cho Sầm Hướng Dương.

Sầm Hướng Dương kiểm tra và nhận rất nhanh, đồng thời rất nhanh gửi lại cho cô một dấu hỏi chấm.

Kỷ Phồn Âm cũng đáp lại: Xin nghiêm túc điền.

Nhận lại bưu kiện, Kỷ Phồn Âm liền kéo số Sầm Hướng Dương vào danh sách khách hàng ba thành viên, sau đó liền chuyển sang mục khác, từ đây đến điểm đến còn mất hai mươi tám phút nữa.

Cô tựa lên trên ghế dựa, nghiêm túc nhớ lại tư liệu của Sầm Hướng Dương.

Dù bản tính một lời khó nói hết, nhưng việc Sầm Hướng Dương là một nhân tài lại có thể khẳng định.

Lúc học đại học, anh ta đã từng cầm không ít giải thưởng cho tác phẩm ngắn của mình, sau khi tốt nghiệp, bộ phim thứ nhất cũng thu được thành công kinh người. Anh ta cũng được cử đi triển lãm phim nước ngoài, nhận được giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất.

Nhưng lúc đầu khi Sầm Hướng Dương kiên trì theo nghề đạo diễn, người nhà anh ta đã mãnh liệt phản đối, thậm chí còn không cung cấp tiền cho anh ta.

Sầm Hướng Dương không chịu thua, quả thực đã tìm ra đường sống của mình trên con đường đạo diễn này, hiện tại cũng bắt đầu chuẩn bị làm thêm một bộ phim nữa, được rất nhiều nhà đầu tư coi trọng và ưu ái.

Thật ra Kỷ Phồn Âm cũng cảm thấy có thể đầu tư cho phim của Sầm Hướng Dương một chút.

Mấy bộ phim đại bạo của Sầm Hướng Dương, cô đều nhớ tương đối rõ ràng.

Vấn đề chính là Sầm Hướng Dương hiện tại thực sự quá hot, có lẽ cũng không thiếu nhà đầu tư.

Cái này để khi khác nói.

Về phần tính cách của người này, Kỷ Phồn Âm thật sự từng phân tích qua một chút.

Nếu như nói tính cách của Bạch Trú và Tống Thì Ngộ hình thành có ảnh hưởng một phần từ gia đình thì Sầm Hướng Dương lại không có, anh ta trời sinh đã mang tính cách vặn vẹo như vậy.

Đến cả việc yêu thương ai đó của anh ta cũng rất là méo mó và không thể lý giải.

Thí dụ như người bình thường nhìn thấy một đóa hoa mỹ lệ ven đường, có lẽ sẽ chụp ảnh nó để lưu niệm, có lẽ sẽ tưới nước cho nó, nhưng Sầm Hướng Dương mà thích đóa hoa này thì sẽ nhổ tận gốc mang về nhà, nếu như đóa hoa vô ý chết đi vì bị anh ta đối đãi thô bạo, Sầm Hướng Dương có lẽ sẽ đi tìm đóa hoa yêu thích tiếp theo.

Cũng không biết Kỷ Hân Hân suy nghĩ như nào mà lại kết giao với người như vậy?

Thuần phục dã thú đúng là chuyện k.ích thích nhưng cũng rất khó khăn, không phải ai cũng tài giỏi chuyện này.

Kỷ Phồn Âm có chút hiếu kì với kết quả bảng câu hỏi điều tra mà Sầm Hướng Dương điền vào.

Bảng câu hỏi điều tra đa số hỏi là khách hàng có ấn tượng và mong đợi gì với Kỷ Hân Hân, Kỷ Phồn Âm sẽ kết hợp cả hai để định chế cách diễn.

Khi nào Sầm Hướng Dương gửi lại bảng câu hỏi, Kỷ Phồn Âm liền có thể biết được Kỷ Hân Hân đã mang mặt nạ gì khi tiếp xúc với Sầm Hướng Dương.

Trong đầu Kỷ Phồn Âm nghĩ đủ mọi việc loạn thất bát tao, chờ đến khi có thông báo nhắc nhở cô đã đến nơi cô mới mở hai mắt ra.

Tống Thì Ngộ hẹn cô ở một quán bar yên tĩnh, bên trong mang một ít khí tức văn nghệ, loa phát nhạc nhẹ, ánh đèn mờ nhạt gần như chỉ có thể nhìn thấy mặt người cùng bàn, có khả năng giữ bí mật rất tốt.

Khó trách Tống Thì Ngộ lại chọn nơi này.

Sau khi nói số bàn, Kỷ Phồn Âm đi theo nhân viên tạp vụ tìm được Tống Thì Ngộ đang ngồi uống rượu.

Có một người phụ nữ mặc váy dài màu đen lộ lưng đang cầm chén rượu đến chỗ anh ta, nhìn hai bóng người gần như dính lấy nhau.

"... Tôi đang chờ người, thật ngại quá." Tống Thì Ngộ từ chối nhã nhặn, ánh mắt vừa vặn trông thấy Kỷ Phồn Âm đang đến gần, vẻ mặt buông lỏng, đưa tay ra hiệu với cô, "Chỗ này."

Kỷ Phồn Âm đi tới gần, mỉm cười nhìn người phụ nữ đang dính lấy Tống Thì Ngộ xoay người lại: "Đàn ông tốt ở đây còn nhiều lắm, thay sang người khác nhé? Trong lòng người đàn ông này đã có người khác rồi."

Người phụ nữ váy đen nhếch miệng: "Xin lỗi, tôi tưởng là anh ta độc thân... Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người."

Cô ta cầm cái ly của mình nhẹ nhàng rời đi, ánh mắt ý vị thâm trường trượt qua trên thân Kỷ Phồn Âm, mang theo chút mê say, giống như là một ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện.

Nhận thấy được ý đồ của đối phương, Kỷ Phồn Âm hơi muốn cười, nhưng lại dựa vào kinh nghiệm mà nhịn được.

"Em đã đến." Tống Thì Ngộ vô thức nhìn đồng hồ một chút, lại khẽ nhíu mày, "... Vừa rồi bận bịu chuyện gì thế?"

"Có một vài việc nhỏ, trên đường đến lại có chút kẹt xe, em đến muộn sao?" Kỷ Phồn Âm hời hợt nói qua chuyện Bạch Trú.

Lần này Tống Thì Ngộ chỉ hẹn cô hai giờ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, lúc ấy Kỷ Phồn Âm tính toán thời gian, phát hiện vừa vặn có thể gặp được, cảm thấy đi ra ngoài hai chuyến không bằng đi ra ngoài một chuyến, nên mới đồng ý với Tống Thì Ngộ.

Cô còn tưởng rằng Tống Thì Ngộ có chuyện gì quan trọng, kết quả suốt thời gian hai tiếng chỉ cạn chén uống rượu, bình bình đạm đạm trôi qua.

Mãi đến khi Tống Thì Ngộ tính tiền, lúc Kỷ Phồn Âm đứng lên, mới nghe thấy anh ta hỏi ra một câu giống như đã suy nghĩ từ lâu: "Em bắt đầu thích anh từ lúc nào?"

Đồng hồ đếm ngược còn chưa vang đâu.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, thành thạo trả lời anh ta: "Có lẽ bởi vì anh vẫn luôn ở bên cạnh em chăng? Trong lúc bất tri bất giác hình như đã cảm thấy sự xuất hiện của anh không giống những người khác lắm, chỉ là ban đầu không cảm thấy đó là yêu thích."

Tống Thì Ngộ cầm lấy áo khoác, lẳng lặng nhìn Kỷ Phồn Âm không trả lời.

Hai người nhìn nhau mười mấy giây đồng hồ, thời gian đếm ngược của Kỷ Phồn Âm vang lên.

Cô thu hồi nụ cười kinh doanh, giơ đồng hồ đếm ngược lên, Tống Thì Ngộ lại mở miệng.

"―― Kỷ Phồn Âm, cô bắt đầu thích tôi từ lúc nào? Vì sao thích tôi?"

Kỷ Phồn Âm dùng ngón tay nhẹ nhàng tắt tiếng chuông, cô liếc nhìn Tống Thì Ngộ một cái: "Anh rất để ý?"

Không đợi Tống Thì Ngộ trả lời, cô khẽ cười một tiếng đáp lại.

"Nhưng cho dù anh biết đáp án thì có ý nghĩa gì chứ? Chuyện tôi thích anh đã là chuyện đã qua."

Bình Luận (0)
Comment