"Nhưng em vẫn còn đang đi học, " Kỷ Phồn Âm bật cười, "Hơn nữa nhà em lại ở rất xa, về sau sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi, chúng ta mới hiện tại mà đã muốn quyết định chuyện về sau rồi sao?"
―― Hơn nữa không phải Bạch Trú đó giờ đều rất khinh thường việc coi cô thành một người yêu luyện tập hay sao?
Nếu nói vị khách hàng nào mạnh miệng nhất trong số khách hàng thì chắc chắn là Bạch Trú.
"Em hiện tại chỉ muốn một đáp án." Bạch Trú nắm chặt nắm đấm, "Em muốn nghe câu trả lời thực sự của chị."
Kỷ Phồn Âm mà trả lời thì đương nhiên là không thể nào.
Nhưng mà Kỷ Hân Hân mà trả lời...
Kỷ Phồn Âm rũ mắt suy tư một chút, lúc ngẩng đầu lên vẫn nở một nụ cười: "Chị hiểu rồi. Mặc dù còn có rất nhiều chuyện hiện tại không giải quyết được, nhưng chị hứa với em, chờ đến ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của em, chị nhất định sẽ nói cho em biết quyết định của chị, có được hay không?"
Bạch Trú nhìn còn có vẻ không hài lòng, mím chặt môi.
"Trước đó, chị muốn thấy Trú Trú trưởng thành, là một người có trách nhiệm, có thể dựa dẫm cả đời." Kỷ Phồn Âm nói, "Chị biết em sẽ không làm chị thất vọng."
Cô mỉm cười trấn an Bạch Trú, trong lòng cũng không quá lo lắng Bạch Trú sẽ trở mặt.
Đối mặt với "Kỷ Hân Hân" nhẹ nhàng như vậy, Bạch Trú có lẽ sẽ không tức giận nổi.
Quả nhiên, Bạch Trú chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, sau đó ngáp một cái dưới những tia nắng sáng sớm: "Em buồn ngủ rồi."
Kỷ Phồn Âm còn chưa kịp nói "Trở về ngủ đi", Bạch Trú đã xê dịch sang bên cạnh, trực tiếp đặt đầu lên trên đùi cô.
"Em ngủ một lát, " Bạch Trú nhắm mắt lại, dùng giọng mũi nói, "Hơn nửa giờ sau chị nhớ đánh thức em, chúng ta đi về nghỉ."
Kỷ Phồn Âm: "..." Trở về thì cũng đi ngủ thôi, ngủ ở chỗ này trước nửa giờ thì có ý nghĩa gì?
Nhưng mặc kệ là Bạch Trú có thật sự ngủ hay không hay chỉ là giả bộ hiện tại cậu ta đã dùng cái mũ che mặt lại, giống như quyết tâm muốn ngủ ở chỗ này rồi.
Kỷ Phồn Âm chỉ nhìn thời gian, chuẩn bị sẽ cùng Bạch Trú tiếp tục ở chỗ này tiêu hao hơn nửa giờ.
Cũng may phong cảnh ở đây không tệ, lúc Bạch Trú không nói lời nào, Kỷ Phồn Âm cũng hoàn toàn có thể tự thỏa mãn, cứ như mình tới đây để du lịch giải sầu thật vậy.
Qua mười mấy phút, giữa tiếng sóng biển xa xôi, tiếng hít thở của Bạch Trú dần dần trở nên an bình.
―― Không ngờ cậu ta cũng có thể ngủ được ở một nơi như vậy.
Kỷ Phồn Âm rủ xuống nhìn non nửa khuôn mặt Bạch Trú lộ ra dưới cái mũ, là một phần góc mặt sắc bén tuấn mỹ, chỉ thuộc về một người thiếu niên.
Nếu như là một cô gái bình thường, đối mặt với hình ảnh này, chắc chắn hươu con trong lòng sẽ chạy loạn nhịp, tim đập chân run một hồi.
Nhưng nội tâm Kỷ Phồn Âm không có chút dao động nào, thậm chí còn cảm thấy chân hơi tê.
Trong lúc chờ đợi, Kỷ Phồn Âm nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân và tiếng gì đó nhìn như tiếng bánh xe lăn trên mặt đất cùng một vài giọng nói.
Kỷ Phồn Âm tò mò quay đầu lại nhìn, phát hiện là hai người.
―― Trong đó có một người đàn ông ngồi ở trên xe lăn, một người khác giống như là thư ký hoặc là trợ lý giúp anh ta đẩy xe lăn.
Người trợ lý kia vừa nhìn đã biết là người châu Á, nhưng mặt của người đàn ông ngồi trên xe lăn thì lại không dễ phân biệt như vậy, giống như là con lai, lại giống như là một người ngoại quốc có sắc mặt tương đối nhu hòa.
Làn da của anh ta rất trắng, là kiểu trắng bệch có vẻ không mấy khỏe mạnh, trên mặt không lộ vẻ gì, con mắt hơi buông thõng, lúc này nhìn anh ta thực sự giống như là một con rối không có sự sống, tinh mỹ tuyệt luân.
Có lẽ là một người có tiền, đau khổ vì còn trẻ mà đã sinh bệnh bị thương nên mới ra ngoài giải sầu?
Kỷ Phồn Âm nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn vào người trợ lý kia, im lặng cười cười với đối phương, ngón tay ra hiệu im lặng.
Trợ lý nhìn nét mặt của cô xong thì cũng rất ngạc nhiên, qua mấy giây sau mới gật đầu một cái.
Kỷ Phồn Âm quay đầu lại, cô nhận ra tiếng xe lăn hình như đã dừng lại một vài giây đồng hồ, sau đó mới lại tiếp tục vang lên.
―― Âm thanh kia cuối cùng cũng dừng lại ở bên cạnh của cô.
"... Mặt trời mọc thật đẹp." Giọng nam thấp thuần từ bên cạnh vang lên.
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
Anh ta đã ngẩng đầu lên, con mắt màu hổ phách liếc nhìn mặt Kỷ Phồn Âm một cái, khẽ nâng khóe miệng mỉm cười, toàn thân nhất thời trở nên sinh động tươi vui hơn kha khá: "Hân Hân, đã lâu không gặp."
Đối với hành vi nhận sai nhưng cũng rất là quen thuộc này, Kỷ Phồn Âm phải suy tư một chút mới phản ứng được: Đây là rau hẹ số bốn mà cô chuẩn bị tiếp cận, Lệ Tiêu Hành.
Thật ra cái xe lăn này cùng với ngũ quan tinh tế trác tuyệt kia rõ ràng là rất đặc biệt, nhưng bởi vì giờ phút này đang ở nước ngoài, Kỷ Phồn Âm cũng không ngờ sẽ gặp được Lệ Tiêu Hành ở nơi này, cô thậm chí còn nghĩ có lẽ phải cần qua một khoảng thời gian nữa mới có thể gặp được, nên lần đầu tiên gặp cô căn bản không nghĩ nhiều.
Ánh mắt Lệ Tiêu Hành rơi lên trên người Bạch Trú rồi dừng lại một lát, hỏi: "Đây là ai?"
Ngữ khí của anh ta cực kì lạnh nhạt, nhưng Kỷ Phồn Âm cũng biết cái người tên Lệ Tiêu Hành này cũng không hề bao dung như mặt ngoài anh ta thể hiện.
Nói thế nào nhỉ, nếu như nói anh ta thoạt nhìn như là thiên sứ thì trên thực tế, anh ta chính là một thiên sứ sa ngã.
"Một người em trai quan trọng của tôi." Kỷ Phồn Âm nói khá là lập lờ.
―― Ai biết lúc này Bạch Trú đã tỉnh dậy hay chưa.
"Em trai?" Lệ Tiêu Hành ngờ vực hỏi, "Anh không nhớ em từng nói là mình có em trai."
Phụ tá của anh ta xoay người rỉ tai nói với anh ta một câu gì đó.
Lệ Tiêu Hành nghe xong, nghiêng đầu trầm giọng hỏi Kỷ Phồn Âm, giọng nói nhàn nhạt: "Bạch gia?"
Kỷ Phồn Âm gẩy gẩy mái tóc hơi dài của thiếu niên: "Cậu ấy tên là Bạch Trú."
"Mấy năm trước anh từng gặp cậu ta, " Lệ Tiêu Hành dùng ngữ khí giống như một bậc trưởng bối nói chuyện, "Cậu ta khá giống mẹ của cậu ta...Anh còn tưởng rằng đây là bạn trai của em."
Kỷ Phồn Âm cười nhẹ một tiếng không nói gì.
Còn Bạch Trú lúc này đã tỉnh dậy, không nhịn được trở mình một cái, trợn mắt nhìn Lệ Tiêu Hành: "Về sau sẽ là bạn trai!"
Lệ Tiêu Hành dùng ánh mắt quét qua mặt Bạch Trú: "Chờ đến lúc chuyện đó thành hiện thực thì hãy đến nói với tôi câu này."
Ánh mắt kia chỉ khẽ quét qua một cái, nhưng lại mang đến cảm giác như một người bề trên, tràn đầy uy hiếp và coi thường.
Duy chỉ khi nào rơi trên người Kỷ Phồn Âm thì mới lộ ra một chút ánh sáng nhạt thuộc về nhân thế.
Bạch Trú vụt một cái ngồi dậy, đưa tay kéo tay Kỷ Phồn Âm: "Chị, chúng ta đi thôi."
Trước khi bị Bạch Trú nắm chặt tay, Kỷ Phồn Âm đã sớm đứng lên, cô bất đắc dĩ gật đầu cười một tiếng với Lệ Tiêu Hành: "Trước tiên xin lỗi không tiếp chuyện được, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp nhé."
Nét mặt không hề bận tâm của Lệ Tiêu Hành hiện ra một tia ngạc nhiên, anh ta thực sự không ngờ là Kỷ Phồn Âm lại quả quyết lựa chọn một bên như vậy.
Kỷ Phồn Âm đương nhiên cũng biết, ở trong trường hợp này, Kỷ Hân Hân hẳn là sẽ dây dưa qua lại với hai bên, đến tận khi mà cả hai bên đều vừa lòng thỏa ý thì mới dừng lại.
Bởi vì bất luận là ai, Kỷ Hân Hân cũng đều không muốn đắc tội và đánh mất.
Nhưng vấn đề là, Kỷ Phồn Âm cô hiện tại đang trong thời gian phục vụ Bạch Trú.
Cho nên khách hàng đương nhiên là lớn nhất.
Bạch Trú sửng sốt một chút, nhưng cậu ta kịp phản ứng nhanh hơn so với Lệ Tiêu Hành, lông mày đắc ý hướng lên trên, đáp trả Lệ Tiêu Hành bằng một ánh mắt khiêu khích.
"..." Lệ Tiêu Hành chuyển hướng sang nhìn Kỷ Phồn Âm, lạnh nhạt nói, "Chú ý thân thể, một thời gian nữa anh sẽ đi thăm em."
Kỷ Phồn Âm vừa mới gật đầu một cái, Bạch Trú liền đứng ở giữa hai người bọn họ, ánh mắt hung hăng ngăn cách bọn họ, rất có khí thế hừ lạnh một tiếng: "Xin lỗi không tiếp được."
...
Từ sau khi rời khỏi đài quan sát kia cho đến lúc trở lại nhà nghỉ dưỡng, cảm xúc của Bạch Trú đều gần như ở trong trạng thái cao nhất, giống như là vừa mới thu hoạch được một trận chiến dịch thắng lợi vậy.
Kỷ Phồn Âm cũng có thể đoán được đại khái trong lòng của cậu ta đang suy nghĩ cái gì.
Kỷ Hân Hân là một đại sư điều khiển ‘cá’, bất luận có bao nhiêu chén nước thì cô ta cũng đều sẽ xử lý sự việc công bằng, sẽ không để cho ai đặc biệt oan ức, cũng sẽ không để ai đặc biệt để ý.
Nhưng lần này, Bạch Trú đã được nếm trải cảm giác được thiên vị rồi.
Như vậy thì sao có thể không vui cho được?
Là người thì đều muốn được thiên vị, đặc biệt là được người mình yêu thiên vị.
Mượn cỗ gió đông này, Kỷ Phồn Âm rất dễ dàng có thể dỗ được Bạch Trú đi ngủ, còn mình thì tiến vào trong một căn phòng khác.
Sau khi đi vào căn phòng mà mình sẽ ở một tuần này, việc đầu tiên Kỷ Phồn Âm làm là lấy đồ vật trong vali ra phân loại rồi cất đi, đổi sang một bộ quần áo ngủ rồi nằm dài trên giường...
Cô lấy điện thoại di động ra khởi động máy mở Weibo, đồng thời xóa Bạch Trú ra khỏi danh sách theo dõi.
Còn cái bài viết 【 Bế quan 】mà Bạch Trú thay cô đăng lên Weibo, Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, quyết định không xóa.
Đã có nhiều người thấy được như vậy rồi, dù có xóa hay không cũng không có tác dụng.
Hơn nữa, một tuần này, cô đúng là sẽ không có thời gian xem phim, càng không thể viết đánh giá phim.
Sau khi xử lý xong chuyện của Bạch Trú, Kỷ Phồn Âm bắt đầu xử lý các thông báo khác trong điện thoại, điều chỉnh đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.
Vào giữa trưa, Kỷ Phồn Âm tỉnh lại.
Sau khi mở cửa, việc đầu tiên cô làm là nhìn ra phía ngoài một cái, xác nhận Bạch Trú còn chưa rời giường thì mới rửa mặt đi vào phòng bếp làm cơm trưa.
Lúc làm được một nửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của Bạch Trú: "Chị."
Kỷ Phồn Âm bị giọng nói khàn đặc giống như vừa mới tham gia một show âm nhạc suốt đêm của cậu ta làm giật mình nhảy lên, quay đầu lại đã nhìn thấy một Bạch Trú khuôn mặt tái nhợt, chau mày tựa ở cửa, áo ngủ lỏng loẹt lộn xộn, lộ ra một đoạn eo gầy.
Thiếu niên bình thường lúc nào cũng giống như một quả bom nổ chậm, bây giờ lại như một cậu nhóc đáng thương gọi một tiếng: "Chị, em rất là khó chịu..."
Kỷ Phồn Âm tắt bếp, cầm cái xẻng qua, quan sát sắc mặt Bạch Trú.
Mới vừa rồi còn khỏe mạnh, bây giờ nhìn giống như là bị đau bụng vậy.
Kỷ Phồn Âm bình tĩnh rót nửa chén nước ấm cho Bạch Trú: "Trước khi chị quay lại nhớ uống hết."
Đau bụng? Với diễn viên mà nói chỉ là một phân cảnh đơn giản.
"Ừm." Bạch Trú cầm lấy chén nước, cơ thể một mét tám to con ủy ủy khuất khuất mềm nhũn tựa ở chỗ khung cửa, "Chị đi đâu đấy?"
"Lấy thuốc cho em."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy việc mang một cái hòm thuốc chữa bệnh đi thật sự là quyết định vô cùng ưu tú, dược phẩm khẩn cấp nên dùng đều có, thuốc tạm thời làm dịu đau bụng đương nhiên cũng có.
Bạch Trú: "Ồ..."
Kỷ Phồn Âm đi về phía căn phòng của mình, Bạch Trú nhắm mắt theo đuôi như một con gà con vừa mới phá xác, đi hai bước uống một ngụm nước, đến lúc Kỷ Phồn Âm đến cửa thì cũng đúng lúc uống xong.
Kỷ Phồn Âm thành thạo mở hòm thuốc chữa bệnh ra, lấy thuốc dạ dày ra pha nước uống, quay đầu lại nhìn Bạch Trú.
Tuy đau dạ dày muốn chết, Bạch Trú vẫn đứng thẳng ở nơi đó, cầm cái chén trong tay không nhìn cô, trong tầm mắt mang theo vẻ bướng bỉnh mà chỉ có thiếu niên mới có.
"Trước kia có từng đau bụng chưa?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
"... Thỉnh thoảng."
Kỷ Phồn Âm thở dài: "Vì thường xuyên ăn cơm không đúng giờ đúng không?"
"... Vâng."
"Vì sao trước kia không nói cho chị?" Kỷ Phồn Âm bất đắc dĩ cầm cái cốc đã pha thuốc ở trong đi tới cửa, "Uống trước cái này đi, không được thì chị dẫn em đi đến bệnh viện."
"Không muốn uống thuốc đâu." Bạch Trú bĩu môi.
"Một người trưởng thành có trách nhiệm sẽ không kháng cự chuyện uống thuốc." Kỷ Phồn Âm dùng lời một người lớn chế nhạo cậu ta.
Lông mày Bạch Trú nhăn chặt hơn: "... Được, em uống."
Kỷ Phồn Âm đóng cửa phòng, cầm nước uống pha thuốc chống đau dạ dày đi xuống lầu dưới, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mặc dù chậm nhưng vẫn khá là vững vàng, không nhịn được dừng lại một chút, quay đầu lại nửa đùa nửa thật hỏi cậu ta: "Đã bệnh thành như vậy rồi, còn nhận ra chị là ai không? Chị là Kỷ Hân Hân hay là Kỷ Phồn Âm?"
Bạch Trú giương mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ tức giận: "Em bị bệnh, không phải bị ngu."
Kỷ Phồn Âm cười khẽ: "Đúng, ‘chị’ là Kỷ Hân Hân, tuyệt đối đừng nhận lầm."